Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 20: Anh họ của Tử Châu

Hôm sau, Hàn Tử Châu được Lâm Ánh Yên nhờ đi đón ba mẹ cô. Lúc cô gửi địa chỉ cho Hàn Tử Châu, cô ta đã kinh ngạc quát lớn, còn hỏi do đâu cô có được căn biệt thự đó!

_ Yên Yên, cậu làm gì có được căn biệt thự vậy? Đừng nói là sính lễ của Dương Triết Phàm đấy nhá?

_ Tử Châu, chuyện này mình sẽ kể cho cậu sau. Trước hết, cậu nên nói với ba mẹ mình, biệt thự này là của cậu, cậu cho họ mượn ở vài ngày, có biết chưa?

_ Yên Yên, cậu lại bắt mình gạt họ?

_ Aiya, mình sẽ hậu tạ cậu sau. Mau đi đi!

...

Lâm Ánh Yên ở biệt thự mới, do bản thân thuộc quyền sở hữu. Nhưng cô lại cảm thấy không hay cho lắm, dù sao đây cũng là công sức người khác làm ra! Cô chỉ vì ngồi không, lại được hưởng nó.

Dương Triết Phàm từ trên lầu đi xuống, nhìn Lâm Ánh Yên đang đi cà nhắc quanh phòng khách. Hắn mỉm cười nhạt, sau đó đi xuống ngồi bắt chân trên sofa, ngắm cô gái đang tham quan trước mắt.

Dương Triết Phàm không nhìn được cái cảnh Lâm Ánh Yên cứ lượn lờ trước mắt. Hắn đưa tay kéo cô ngồi xuống cạnh mình, một tay liền có thể ôm trọn lấy cô, nhíu mày nói:

_ Tinh Tinh, em có thể ngồi yên không? Cứ lượn lờ như vậy, tôi thật sự chịu không được!

_ Chú chịu cái gì? Với lại, một lát chú nói chú là chú họ... không đúng, chú bà con xa thật xa của Tử Châu. Chú nhớ chưa?

_ Không nhớ, không nhớ gì cả!

Lâm Ánh Yên kéo tay hắn ra, không vui nói:

_ Chú diễn vài ngày thôi, sau đó chú muốn gì em cũng đáp ứng!

_ Thật?

Dương Triết Phàm hỏi đúng một chữ, nhưng khiến Lâm Ánh Yên cảm thấy bất an. Cô do dự một lúc, liền gật đầu chắc nịch, nói:

_ Em nói được làm được, chú...chú đừng làm gì quá giới hạn của em là được!

_ Được, làm những chuyện em có thể làm!

Dương Triết Phàm giữ chặt ráy cô, hôn mạnh vào môi cô. Lần này cô không phản kháng lại hắn, vì dù có phản kháng cũng chẳng được ích lợi gì!

Hắn thấy cô ngoan ngoãn, hai tay liền nhấc bổng cô lên ngồi ngang người hắn. Cô vòng tay ôm cổ hắn, bắt đầu mụ mị theo nụ hôn đầy kinh nghiệm của hắn.

Tay hắn không an phận, còn sờ soạng sau lưng cô, cảm giác bên dưới có thứ gì đó nhô lên. Lâm Ánh Yên đẩy nhẹ hắn ra, thở dốc hỏi:

_ Chú ơi, cái gì chọc vào em.

_ Ngoan, em mà nhúc nhích là nó làm em đau đấy!

_ Nhưng...nó như vậy em rất khó chịu!

_ Tinh Tinh, tôi cũng như em thôi!

Dương Triết Phàm gục đầu vào ngực Lâm Ánh Yên, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Muốn dùng chút hương thơm thuộc về riêng cô, để che lấp đi cơn du͙© vọиɠ trong người!

Suốt bảy năm nay, hắn kiềm chế nó một cách rất dễ dàng, xem nó là thú vui, có cũng được, mà không có cũng không sao!

Nhưng giờ đây, chỉ cần ở cạnh Lâm Ánh Yên, hắn liền không kiềm chế được, mà muốn đem cô đè dưới thân. Nhưng nghĩ đến cô vẫn là sinh viên năm nhất, nên vẫn luôn kiềm để không doạ cô sợ.

Lâm Ánh Yên nhận ra điều bất thường từ Dương Triết Phàm, nên không đẩy hắn ra, còn ôm lấy hắn như xoa dịu hắn.

Qua một lúc lâu, hai chân cô bất đầu tê mỏi, hắn mới nhẹ nhàng buông cô ra. Hôn nhẹ lên môi cô, nhỏ giọng cưng chiều:

_ Tinh Tinh, không được suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn học hành, tôi đợi em.

_ Chú đợi em? Chú đợi em làm gì?

_ Đừng hỏi nữa!

Dương Triết Phàm xoa xoa huyệt thái dương, thật sự không thể giải thích nhiều với cô nhóc có EQ bằng không này!

Cạch.

Bụp.

_ Tử Châu, chuyện gì vậy con?

_ À, hai bác, đợi ở đây một chút đi, bên trong có người đang dọn dẹp.

_ Chỉ là người dọn dẹp, bọn ta đâu có suy nghĩ nhiều.

_ A... Hai bác, để con đưa hai người vào, vào nha, vào thật đó!

Lâm Ánh Yên vừa rồi nghe tiếng động bên ngoài cửa, đã nhanh chóng ngồi sang một bên, chỉnh lại trang phục, rồi ho nhẹ.

Hàn Tử Châu nói lớn vào rồi mới từ từ mở cửa. Cảnh tượng vừa rồi khiến cô ta phải kinh ngạc mà! Để hai người này biết chuyện, chắc gì họ đã chấp nhận được?

Hàn Tử Châu đi vào trước, nhìn Lâm Ánh Yên nhướn nhướn mày, tỏ vẻ cảnh cáo.

Cô đứng lên, nhìn Lâm Chấn và Trần Ngọc, vui vẻ nói:

_ Ba mẹ, hai người đi đường xa chắc mệt rồi, mau lại đây ngồi nghỉ ngơi đi ạ!

_ Yên Yên, đây là ai vậy?

_ Chào hai bác, con là anh trai họ hàng xa của Tử Châu.

_ Là anh trai sao? Mau ngồi xuống, Yên Yên chân con đã đi lại được chưa?

Lâm Ánh Yên nhìn sang Dương Triết Phàm, thấy hắn mỉm cười một cách đắc ý, cô khó hiểu quay lại nhìn Trần Ngọc, đáp:

_ Dạ đi lại được, hai ngày nữa là có thể đi học lại.

_ Hai ngày nữa sao? Hay là nghỉ ngơi thêm một vài ngày!

_ Không cần đâu ạ! Con đi được mà!

Trần Ngọc nhìn sang Dương Triết Phàm, quan sát một lúc rồi quay lại nhìn Lâm Chấn, gật đầu mỉm cười. Ông cũng mỉm cười, nhỏ nhẹ hỏi hắn:

_ Cậu trai trẻ, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi! Nhìn chắc cũng khoảng hai lăm tuổi.

Dương Triết Phàm liếc nhẹ sang Lâm Ánh Yên, thấy cô bấu chặt tay vào váy, lo sợ hắn sẽ trả lời bừa. Hắn nhếch mép cười, không nhanh không chậm, đáp:

_ Bác đoán đúng rồi, tôi....con hai lăm tuổi.

Hàn Tử Châu kinh ngạc, đưa tay che miệng nhìn Lâm Ánh Yên rồi nhìn Dương Triết Phàm. Cô ta như không tin những gì mình nghe thấy, hắn vậy mà lại nói dối trắng trợn như vậy trước mặt trưởng bối.

Lâm Chấn bật cười, nhìn sang Lâm Ánh Yên, vui vẻ nói:

_ Tinh Tinh, cậu ta nhìn khí chất như vậy, hợp với tính cách của con đấy! Con yếu đuối như vậy, vẫn luôn được Tử Châu bảo vệ. Bây giờ đã là sinh viên năm nhất rồi, tìm một người bạn trai cho mình đi!

_ Hửm, chẳng phải trước kia...

_ Khụ khụ...chú...à không, anh ơi, anh lấy cho ba mẹ em hai ly nước nha?

Lâm Ánh Yên sợ hãi bấu chặt tay hắn, mỉm cười nhìn hắn, nhỏ giọng nói đủ hai người nghe!

_ Em yêu đương giấu ba mẹ, chú đừng có khai ra.

_ Ồ... được, anh đi lấy giúp em.

Lâm Ánh Yên đúng kiểu ngồi trên đống lửa mà, hết chuyện này đến chuyện khác, khiến cô lo sợ muốn rơi trái tim nhỏ bé ra ngoài mà!

Hàn Tử Châu dựa lưng vào ghế, nhìn sang Lâm Ánh Yên, thấy cô thở phào nhẹ nhõm. Cô ta bật cười, sau đó đứng lên xin phép:

_ Con vào giúp anh con, hai bác nói chuyện với Yên Yên nha!

Lâm Ánh Yên nhìn theo mà mỉm cười, quay lại nhìn Trần Ngọc và Lâm Chấn, vui vẻ nói:

_ Ba mẹ, hai người đừng cứ gặp ai là ghép cặp. Con quen tính của hai người thì không sao, nhưng sợ người ta không biết lại khó chịu thì sao?

_ Con sợ gì chứ? Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, người ta còn thích mê, ở đấy mà khó chịu.

_ Phải đấy, con theo gen của ba, xinh đẹp dịu dàng mà!

_ Con bé là giống tôi, ông nói vậy sao nghe được?

_ Rõ ràng là giống tôi, tôi đẹp trai như vậy còn gì?

_ Tôi đẹp hơn ông, sao cứ phải tranh nhau chứ, nhường tôi một lần không được sao?

_ Con gái tôi, tôi nhường kiểu gì?

Lâm Ánh Yên bất lực, chuyện này cứ tiếp diễn vào những năm gần đây! Từ ngày cô dậy thì, nhan sắc thăng hạng mà không có dấu hiệu nổi mụn như những bạn cùng lứa.

Dù sao cô cũng đã quen rồi, cũng không thể can ngăn họ lại, cứ vậy để họ mệt thì sẽ ngưng.