Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 17: Chân Mãn tức giận rồi

Dương Triết Phàm đem cô lên văn phòng, còn ghé qua căn dặn Chân Mãn, khiến một kẻ độc thân như cô ta cũng phải khó chịu.

_ Chân Mãn, chân Yên Yên không đi lại được, một lát tôi đi họp, cô ở lại chăm cô ấy!

_ Tôi biết rồi, Dương tổng.

Nhìn cách nói chuyện không cam tâm của Chân Mãn, khiến Dương Triết Phàm phải liếc xéo một cái! Cô ta biết điều, vội vàng đưa tay mời hắn vào trong, nở nhẹ nụ cười công nghiệp.

Bụp.

Cửa phòng đóng lại, Chân Mãn đưa mắt liếc nhẹ cánh cửa, không vui nói:

_ Haizz, vậy mà lúc đầu tôi còn lo cho Lâm Ánh Yên, hoá ra là dư thừa! Bây giờ nhìn cách Dương biếи ŧɦái cưng chiều cô ấy, đúng là muốn tìm một bờ vai mà!

_ Chân Mãn, hiệu trưởng trường Đại học không tồi.

Chân Mãn giật mình, muốn vứt đi cái bộ đàm đáng chết này! Cứ canh ngay lúc cô ta đang có cảm xúc, liền lên tiếng, mỗi lần như vậy là muốn rớt tim ra ngoài lun mà!

Chân Mãn nheo mắt, đưa tay bịt chặt loa của bộ đàm, nhỏ giọng nói:

_ Dương biếи ŧɦái, anh xứng đáng mãi mãi không thể tìm được Lâm Ánh Yên. Nhưng không ngờ lại được đưa đến tận cửa, xem như anh may mắn đi!

_ Chân Mãn, bất mãn lắm sao?

_ Dương tổng, anh có thể báo trước rồi mới lên tiếng không? Cứ như vậy, tôi có mười trái tim cũng thay vào không kịp.

Chân Mãn tức giận quát vào bộ đàm, khiến Dương Triết Phàm phải bật cười. Lâm Ánh Yên nghe thấy cũng không nhịn được mà cười lớn, còn lên tiếng ngây thơ hỏi hắn:

_ Chú như vậy không sợ bị chị ấy giận sao?

_ Cô ta mà biết giận, tôi không có ngu mà nghịch như vậy!

_ Xem như ý chí của chị ấy rất quật cường.

Lâm Ánh Yên lắc đầu bất lực, tiếp tục viết nốt phần còn lại của bài tập.

Một lúc lâu, Dương Triết Phàm đi đến ngồi cạnh cô, đặt xuống bàn một cái chuông nhỏ, đưa mắt nhìn vào quyển tập, sau đó nhỏ giọng nói:

_ Tinh Tinh, tôi phải đi họp, em cần gì cứ ấn vào chuông, Chân Mãn sẽ đi vào! Ấn hai cái tôi liền về với em.

_ Được, chú đi đi, em cũng làm sắp xong rồi!

_ Ngoan, tôi đi nhanh về nhanh.

Dương Triết Phàm nói xong liền hôn lên trán cô. Hắn vừa rời đi, cô đã đưa tay lên sờ chỗ vừa rồi hắn hôn, mỉm cười ngây ngô, nhỏ giọng nói:

_ Cảm giác này không quen cho lắm! Nhưng rất thích, rất giống cách ba cưng chiều mình.

...

Dưới sảnh, một cô gái đeo kính râm, ăn mặc nửa kín nửa hở, hiên ngang bước vào sảnh. Nhân viên vừa nhìn thấy liền nhận ra ngay, Triệu Linh Nhi là diễn viên có tiếng, đã từng đóng chính nhiều bộ phim nổi tiếng.

Chỉ cần nhắc đến tên Triệu Linh Nhi, giới giải trí hay giới thượng lưu, không ai là không biết đến! Trong mắt tất cả mọi người, Triệu Linh Nhi là kiểu phụ nữ vừa đẹp người vừa đẹp nết!

Ai ai cũng ca tụng vẻ đẹp vừa theo kiểu hiện đại vừa theo kiểu thời xưa như cô ta. Dáng người lại vô cùng hoàn mỹ, vừa cao vừa chuẩn.

...

Triệu Linh Nhi đi đến trước bàn lễ tân, tháo nhẹ cặp kính râm xuống, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng nhìn lễ tân, dịu dàng nói:

_ Xin chào, tôi đến tìm Dương tổng có chút việc.

_ Xin hỏi cô có giấy hẹn không?

_ Thành thật xin lỗi, tôi đến bất ngờ, không báo trước cho thư kí Chân. Cô có thể đặc xá cho tôi lần này không, vì có chút chuyện gấp, nên không thể báo trước.

_ Vậy cô đợi tôi thông báo cho thư kí Chân nha!

Triệu Linh Nhi thấy mình không thể qua được cửa ải này, nên dùng chiêu cuối, thành công hạ gục nhân viên lễ tân.

_ Không cần đâu, thật ra hợp đồng có chút trục trặc, nếu không được vậy khi khác tôi đến!

_ Hợp đồng có chút trục trặc sao? Vậy cô lên tầng ba mươi sáu, gặp trực tiếp Dương tổng nha!

_ Cảm ơn cô rất nhiều! Một lát sẽ cho cô chữ ký của tôi!

Triệu Linh Nhi vừa khuất dạng, lễ tân đã bỉu môi, khinh thường nói:

_ Chắc tôi cần chữ ký của cô. Ở phim trường quyến rũ thần tượng của tôi, vậy mà còn thanh cao đứng đây cho tôi chữ ký. Nếu như không phải vì hợp đồng của Dương tổng, cô nghĩ mình lên được chắc! Vợ sếp còn ở đây, cho cô cơ hội biết khó mà lui. Triệu Linh Tinh thì có, chứ Triệu Linh Nhi nổi gì?

...

Tinh.

Thang máy mở ra ở tầng ba mươi sáu, Triệu Linh Nhi nhẹ nhàng bước ra khỏi thang máy. Nơi này cô ta từng đến vài lần, cũng được xem là quen thuộc đi!

Triệu Linh Nhi từ từ đi đến trước cửa văn phòng, bàn thư kí trống không, cô ta quay người tìm kiếm thứ gì đó! Nhưng rồi quyết định gõ cửa, đúng ba tiếng liền mở cửa đi vào!

Lâm Ánh Yên nghe tiếng gõ cửa, cứ nghĩ là Chân Mãn, nên không lên tiếng cũng không ngước nhìn, chỉ nhỏ giọng lên tiếng:

_ Chị Chân Mãn, chị có chuyện gì sao ạ?

Triệu Linh Nhi đứng lặng người, nhìn Lâm Ánh Yên đang làm bài tập ở sofa. Cô không nghe tiếng ai đáp lại, liền ngước lên nhìn, bốn mắt chạm nhau đầy khó hiểu.

Lâm Ánh Yên phản ứng trước, đặt bút xuống bàn, nhỏ giọng hỏi Triệu Linh Nhi:

_ Chị tìm chú Dương ạ? Chú ấy đi họp rồi, có chuyện gì gấp không chị?

_ Chú Dương? Em là người nhà của Dương tổng sao?

Triệu Linh Nhi vừa nghe hai chữ "chú Dương" liền vui mừng đi đến bắt chuyện. Lâm Ánh Yên khẽ gật đầu, xem như là ngươi nhà vậy!

Triệu Linh Nhi ngồi xuống phía đối diện, nhìn vẻ đẹp non nớt của Lâm Ánh Yên, liền dịu dàng hỏi chuyện:

_ Em tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?

_ Em tên Lâm Ánh Yên, mười chín tuổi.

_ Lâm Ánh Yên? Tên em đẹp thật đó! Chào em, chị tên là Triệu Linh Nhi, rất vui được biết em.

_ Chào chị. Chị ngồi đây chờ chú ấy một chút, em phải làm bài tập, không tiếp chuyện chị được!

_ Em cứ làm đi, chị ngồi chờ được!

Triệu Linh Nhi tỏ ra rất vui vẻ, còn tự nhiên hơn cả Lâm Ánh Yên, khiến cô cảm thấy rất khó hiểu.

Lâm Ánh Yên không quan tâm người trước mặt này có lai lịch thế nào, bài tập của cô vẫn quan trọng hơn. Vừa rồi Hàn Tử Châu còn gửi đến năm bài, bắt cô phải ngồi làm, không dám nghỉ ngơi.

Lâm Ánh Yên khẽ liếc nhìn cái nút trên bàn, rồi nhìn sang Triệu Linh Nhi, cô ta mỉm cười tươi một cái, rồi hỏi:

_ Có chuyện gì sao?

_ Chị có muốn uống nước không, em gọi chị Chân Mãn đem đến cho chị.

_ Không cần đâu, em làm bài tiếp đi!

Lâm Ánh Yên gật đầu, tiếp tục làm bài tập. Nếu người không muốn thì mình cũng không ép, đỡ phải tốn công gọi người đem đến!

Cạch.

Cửa phòng bất ngờ mở ra, Lâm Ánh Yên liền ngước nhìn, lần này là Dương Triết Phàm, cô mới an tâm làm bài tiếp. Chứ vào thêm một người lạ nào đó, cô lại cảm thấy bất an cho bản thân mình.

Dương Triết Phàm đi đến, ánh mắt không vui khi nhìn thấy Triệu Linh Nhi. Coi ta đứng lên, nhìn anh nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào vang lên:

_ Dương tổng, chúng ta nói chuyện một chút được không?

_ Tôi và cô có chuyện gì để nói sao?

_ Anh không để em nói, sao biết được là không có chuyện gì?

Dương Triết Phàm ngồi xuống cạnh Lâm Ánh Yên, ngã lưng ra sau ghế, sau đó lạnh lùng nhìn Triệu Linh Nhi, nói:

_ Vậy nói ở đây luôn đi!

_ Ở đây có người!

_ Cô nhóc này sao? Trong đầu chỉ có bài tập, làm sao hiểu được chuyện cô nói chứ?

Triệu Linh Nhi thấy hắn nói cũng có lí, nên ngồi xuống phía đối diện, nhỏ giọng lên tiếng:

_ Thật ra, em chính là người mà anh đang tìm, cô gái ở khu ổ chuột.