Chương 12
Sau bữa cơm tối, Từ Nghi lái xe đưa Chử Điềm ra ngoài. Cơn mưa ban sáng đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Con đường hơi trơn trượt, Từ Nghi cố gắng chạy chậm. Chử Điềm vẫn quan sát hướng anh lái xe, cô muốn biết xem rốt cuộc là anh định đưa cô đi đâu. Khi nãy cô đã hỏi nhưng anh không nói, khiến cô tức đến mức nghiến răng. Cuối cùng anh dừng xe lại bên ngoài một khu vui chơi, bảo cô xuống xe.Chử Điềm dáo dác nhìn quanh, hơi nghi ngờ:
"Trước đây em đã đến nơi này, không thấy có chỗ bắn súng nào cả."
Chập tối đầu tháng năm khí trời vẫn còn se lạnh, Từ Nghi cầm áo khoác dệt kim của cô xuống, khoác lên người cho cô, thuận miệng nói:
"Nếu đã dẫn em tới đây rồi thì nhất định là có. Cứ đi theo anh là được."
Chử Điềm nhìn người đàn ông trước mặt, anh đem theo áo khoác cho cô nhưng bản thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quân đội, cô không biết phải nói thế nào nữa.
Hai người băng qua nơi náo nhiệt nhất của khu vui chơi, đến một chỗ khá yên tĩnh. Nơi này bày vài quầy trò chơi, rõ ràng không phải là nơi buôn bán đắt hang đông người qua lại. Khu vui chơi đã dần lên đèn, qua nửa giờ nữa trời sẽ tối hẳn, chắc cũng đã đến giờ mấy chủ quầy sắp sửa dọn hàng rồi. Chử Điềm nhìn toàn khu, phát hiện ở đây ngoại trừ mấy quầy hàng bán quà lưu niệm giả cổ ra thì còn lại là bán đồ ăn vặt và mấy trò chơi ném banh.
Chử Điềm thu hồi ánh mắt với điệu bộ chẳng hứng thú gì, trong đầu bất chợt nảy ra suy nghĩ, cô hơi khó tin nhìn Từ Nghi. Chỉ thấy Từ Nghi đang nhìn mấy khách du lịch chơi bắn bong bóng bằng súng hơi trước một quầy trò chơi, ánh mắt đầy thích thú.
Cô kéo kéo áo anh, cắt đứt sự chú ý:
"Không phải là anh dẫn em đến đây bắn súng chứ?"
Từ Nghi “Ừ”, hỏi cô: "Có khó khăn sao?"
Khó khăn gì đó chả liên quan gì đến cô, mấu chốt là không có phong cách. Hại cô mong đợi cả ngày, nãy giờ làm nhiều chuyện như thế hóa ra chỉ có vậy. Chử Điềm muốn khóc nhè với anh luôn rồi.
Nhìn thấy vẻ thất vọng và không vui trong mắt cô, Từ Nghi hỏi: "Không vui hả?"
"Em trêu anh thì anh có vui nổi không?" - Cô bĩu môi.
"Đừng vội." - Anh cười - "Bong bóng không dễ bắn đâu, lấy cái này để em luyện tay thử xem cảm giác thế nào."
Vấn đề mấu chốt là cho dù tìm được cảm giác ở đây thì chưa chắc đã có ích mà. Chử Điềm hơi miễn cưỡng nhìn người đàn ông đang bắn súng hơi, đạn cao su đã dùng hết nhưng cũng không bắn được mấy trái bóng. Cô bé đứng bên cạnh hơi thất vọng kêu lên: "Ba ơi, ba lại thua nữa rồi."
Người vây xem xung quanh cũng cười, người đàn ông đó hơi xấu hổ, vuốt đầu con gái:
"Ba bắn một lần nữa, nếu không thắng thì sẽ mua lại con thú bông đó cho con."
Cô bé cười tít mắt đồng ý, song người cha lại làm cô bé thất vọng lần nữa. Chủ quầy thấy cô bé thích con thú bông này như thế liền hét giá với người đàn ông đó. Đương lúc anh ta muốn bỏ đi thì Từ Nghi đi đến.
Từ Nghi đứng cạnh anh ta, hỏi: "Cô bé thích con thú bông nào?"
Người đàn ông đó chỉ chỉ con gấu đang bày trên quầy, nói với anh: "Con đó, tại tôi bắn không trúng, đứng ở ngoài thì thấy dễ nhưng vào bắn thì lại khó."
Từ Nghi cười cười, vỗ vỗ vai anh ta: "Đừng vội bỏ tiền mua, để tôi thử xem."
Người đàn ông không tin lắm lén nhìn anh một cái. Có lẽ thấy vẻ mặt anh hiền hòa nên giao súng cho anh, còn mua một hộp đạn cao su cho anh bắn.
Từ Nghi nói cảm ơn rồi lấy một viên đạn cao su gắn vào súng hơi. Kiểu súng này chỉ thuần túy để tiêu khiển, không có uy lực gì. Ngược lại người chủ quầy rất biết tạo không khí, còn đưa kính nhắm cho khách.
Từ Nghi thử khẩu súng trong tay, sau đó bỗng cầm lên, làm tư thế đứng bắn tiêu chuẩn: Cơ thể hơi nghiêng về phía sau qua bên phải, báng súng đặt lên vai, tay phải nắm chuôi súng, cánh tay trái kề sát vào một bên ngực đỡ khẩu súng.
Chử Điềm đứng bên cạnh nhìn anh chăm chú, giờ phút này nhịp tim cô bỗng đập liên hồi. Không phải vì hồi hộp mà vì cô có thể nhìn thấy được đường nét cánh tay trái rắn chắc của Chính trị viên Từ qua lớp áo sơ mi quân đội. Bấy giờ trong đầu cô chỉ còn có ba chữ: Đẹp trai quá!
Chử Điềm thầm nghĩ, nếu như người này không phải chồng cô nhất định cô sẽ chụp hình anh đăng lên Weibo.
Dường như nhận thấy được Chử Điềm đang đứng bên suy nghĩ vẩn vơ, Từ Nghi nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau, mặt Chử Điềm đỏ bừng lên. Từ Nghi cười, sau đó quay đầu nhắm mục tiêu. Đối với Từ Nghi, trò này chẳng thấm tháp vào đâu. Không chút chần chừ, anh bóp cò súng, viên đạn cao su bắn ra làm nổ quả bóng còn chảy ra một chất lỏng xanh biếc.
Lần đầu tiên chỉ là đơn giản thử súng, Từ Nghi ngẩng đầu quan sát một chút, sau đó bắt một loạt nổ hết dãy bóng, không hề lãng phí một viên đạn nào. Thậm chí anh cũng không di chuyển vị trí.
Người xung quanh đều ngạc nhiên với tài bắn súng của chàng trai trẻ tuổi này. Cô bé kia reo hò hoan hô, sau đó cô bé lớn tiếng nói với Từ Nghi "cám ơn chú" rồi chạy đến ôm con gấu kia. Người đàn ông cũng cám ơn Từ Nghi rồi nhìn con gái mình vui mừng hớn hở. Chỉ có chủ quầy là nhìn Từ Nghi với vẻ ánh mắt khó chịu.
Sau đó có hai ba đứa trẻ cũng quấn lấy cha mẹ đòi thú nhồi bông. Người lớn không có cách nào đành phải bỏ tiền ra mua đạn nhờ Từ Nghi bắn giúp. Chủ quầy chỉ bán cho hai người rồi không bán nữa, nói là trễ rồi phải dọn hàng. Từ Nghi không phụ sự mong đợi của mọi người, bắn sạch dãy bong bóng, sau khi lấy được thú nhồi bông mới miễn cưỡng thoát thân.
Anh đi lại bên cạnh Chử Điềm, hỏi cô: "Có muốn thử một chút hay không?"
Chử Điềm chỉ mỉm cười nhìn anh mà không nói tiếng nào, bỗng nhiên cô kề đến nói nhỏ vào tai anh: "Chủ quầy hàng còn đang nhìn anh đó."
Mùi hương thoang thoảng theo hơi thở ấm áp tràn đến, trái tim Chính trị viên Từ hơi lỗi nhịp. Anh hơi lui về phía sau, tạo một chút khoảng cách, hỏi lại: "Tại sao vậy?"
"Em đoán là thân phận của anh đã bại lộ rồi." - Chử Điềm khẽ chớp mắt nói với anh.
Từ Nghi nhìn lại chủ quầy, thấy ông ta đang dọn mấy quả bóng với nét mặt ủ dột, xem chừng tâm trạng không được tốt cho lắm, thỉnh thoảng còn vô cùng oán giận liếc sang đây một cái.
Khóe môi anh hơi nhoẻn cười: "Vậy làm sao đây?"
Chử Điềm suy nghĩ một chút, búng tay với anh: "Đi theo em."
Cô kéo tay anh. Đầu tiên hai người chỉ đi dạo xung quanh như không có chuyện gì xảy ra, sau đó càng đi càng nhanh, đến cuối cùng là chạy. Trời lại bắt đầu đổ mưa lâm râm, gió lay mưa bụi che mờ mắt Chử Điềm. Cô la lên một tiếng rồi nắm chặt lấy Từ Nghi chạy nhanh về phía trước.
Hai người chạy vào một khu trò chơi. Chử Điềm bảo Từ Nghi đứng một bên chờ, cô quen đường quen lối chạy đi đổi một đống xèng, mang về cho Từ Nghi giúp cô gắp thú bông. Không phụ sự nhờ vả của cô, Từ Nghi phát huy kỹ thuật nhắm trúng của mình tại lĩnh vự gắp thú này. Tối hôm đó, tổng cộng Từ Nghi gắp cho người đẹp Chử một con búp bê, hai con thỏ và ba con khỉ miệng rộng. Thấy người xung quanh đều tròn xoe mắt, Chử Điềm khá thỏa mãn. Trước khi đi cô tặng mấy con thú bông khác lại cho mấy đứa bé xung quanh, bản thân chỉ giữ lại hai con thỏ.
Trên đường về nhà, nhớ lại tối hôm nay, Từ Nghi cảm thấy có thể nói là nó đã trôi qua một cách thần kỳ, vì từ lúc anh lên trung học đã không còn đến khu trò chơi nữa, nên việc gắp thú nhồi bông lại càng chưa từng nghĩ đến.
Chử Điềm nhìn hai chú thỏ không dễ gắp được, tâm trạng vui vô cùng. Từ hồi Từ Nghi không có ở đây, cô đã ghé qua khu trò chơi nhiều lần nhưng đều không gắp được, lúc nào cũng ra về tay trắng. Cô ngắm nghía hai con thỏ, phát hiện chúng giống nhau như đúc, chỉ có khăn quàng cổ là khác. Một con là màu hồng, một con là màu xám, vừa vặn tượng trưng cho một đực một cái.
Chử Điềm đột nhiên nảy ra sáng kiến, nói với Từ Nghi: "Em giữ con màu xám, con màu hồng này cho anh mang về đơn vị, được không?"
Từ Nghi không chút nghĩ ngợi: "Không cần."
"Tại sao? Anh không cảm thấy nó rất đáng yêu à? Nó cũng do đích thân anh gắp được mà."
Từ Nghi suy nghĩ một chút, giọng nói ôn hòa: "Đúng là rất đáng yêu, em giữ đi."
Đã nói là EQ của anh thấp rồi, hoàn toàn không hiểu rõ được ý nghĩa đại biểu trong chuyện này. Chử Điềm khẽ nheo mắt, ra sức kéo lỗ tai con thỏ màu xám.
Từ Nghi cười: "Giận hả? Giận cũng không được ngược đãi động vật."
Chử Điềm có chút mệt mỏi dựa vào ghế lái phụ, khép hờ mắt, nghe như thế liền nhướng mắt liếc anh một cái, sau đó nhắm mắt lại:
"Em đâu nỡ chứ. Nó là do em bỏ mấy chục xèng mới lấy được, lòng em còn thương nó không hết nữa kìa."
Giọng nói lười nhác, nghe kỹ có một chút hờn mát. Từ Nghi nhìn sang, trong đôi mắt sâu thẳm lăn tăn gợn sóng. Đến khi về đến nhà, Chử Điềm đã dựa cửa sổ ngủ thϊếp đi. Sau khi Từ Nghi dừng xe hẳn mới đánh thức cô dậy.