Loại người thế này, xứng đáng chết không toàn thây!!
Giang Niệm rũ mặt, che đậy cơn trào phúng lạnh lẽo trong đáy mắt, không biểu hiện ra ngoài.
Tuy tính tình nguyên chủ lãnh đạm, nhưng trong lòng có ân ắt báo, dịu dàng thiện lương.
Thế nên mỗi lần Chu Mộ Bạch tìm đến cậu để hỏi bài tập, cậu cũng sẽ không chê Chu Mộ Bạch phiền phức, tận tâm giảng giải cho cậu ta.
Chỉ tiếc Chu Mộ Bạch là một khúc gỗ mục, hơn nữa còn là một khúc gỗ mục không muốn động não.
Mà mỗi lần khi giảng xong, Chu Mộ Bạch lại nước mắt lưng tròng, làm ra vẻ em thật sự nghe không hiểu, thầy đừng ép buộc em.
Cứ nhìn bộ dạng này của cậu ta, nguyên chủ chỉ có thể viết đáp án lên bài tập, có thể coi như là làm hộ dùm cho Chu Mộ Bạch.
Nguyên chủ đúng là coi tiền như cỏ rác, chậc chậc.
Nhưng mà Giang Niệm không dám OOC, tuy rằng hệ thống đã bị cậu hack, nhưng vận mệnh nhân vật trong thế giới là do phân thân Chủ Thần quản lý, nếu cậu OOC, chắc chắn sẽ khiến Chủ Thần để mắt.
Có không ít người không sợ phân thân của Chủ Thần, bị tiêu diệt mất một bộ phận cũng không nghĩa lý gì, nhưng Giang Niệm từ trước đến nay luôn cẩn thận, vất vả lắm mới thoát khỏi hệ thống pháo hôi, không muốn bị mạt sát.
Sau khi giúp Chu Mộ Bạch làm xong bài tập, Chu Mộ Bạch vẫn chưa có ý định rời đi, lằng nhà lằng nhằng cuối cùng cũng mở miệng: “Thầy, qua hai ngày nữa là sinh nhật thầy rồi, mọi người đều rất biết ơn công dạy dỗ của thầy, cho nên muốn tổ chức cho thầy một bữa tiệc sinh nhật.”
Trong lòng Giang Niệm cười nhạo một tiếng.
Tính tình cậu lạnh nhạt, ngoại trừ thời gian trong lớp cùng học sinh thì hiếm khi giao lưu bên ngoài, học sinh trong lớp làm sao có thể nhớ đến sinh nhật cậu, nói gì đến tổ chức sinh nhật cho cậu.
Trong cốt truyện ban đầu, tuy lúc đầu Chu Mộ Bạch nói như thế với nguyên chủ, nhưng trước mặt các học sinh khác thì lại nói là nguyên chủ mời nên mọi người nhất định phải đi, tất nhiên cũng phải mang theo quà sinh nhật.
Trong lớp học này, phần lớn học sinh đều có điều kiện không tốt, mà Giang Niệm lại mời đến một câu lạc bộ quá mức xa hoa, học sinh mang theo quà rẻ tiền cũng thấy ngại ngùng, chỉ có thể dùng một số tiền lớn để mua quà có giá trị.
Đương nhiên nguyên chủ không muốn nhận, vốn định trả về thì bị Chu Mộ Bạch ngăn cản, nói cậu đừng như vậy, hơn nữa Chu Mộ Bạch còn ở sau lưng nguyên chủ, giả vờ đáng thương, cuối cùng làm trò trước mặt các bạn cùng lớp, lén lút ném quà xuống đất, một lần nữa bôi nhọ nguyên chủ chướng mắt đống quà kia, lén lút ném quà xuống đất.
Vậy nên ấn tượng của học sinh đối với nguyên chủ không tốt cho lắm, đó cũng là lý do thời điểm cậu bị bôi nhọ vu oan, không có ai tình nguyện đứng ra tin tưởng.