Bạn Gái Thiên Tài

Chương 7: Đường dẫn Floyd-dijkstra

Lâm Tri Hạ nói xong thì kéo Giang Du Bạch chạy về trước.

Căn cứ hai nhóm nằm trên cao, trong khi đa số đường hầm chằng chịt được đặt khá thấp.

Nhϊếp Thiên Thanh gây nhiễu khiến bóng tròn “tẩu tán” ra các đường hầm khác nhau. Anh ta đi xuyên đường hầm, chẳng chút kiêng dè đá bóng tứ phía.

Lâm Tri Hạ nhìn chung toàn cục, tổng kết: “Nếu xem trò này là một bài toán lý thuyết đồ thị, vậy thì điểm nối giữa hai đường hầm sẽ là đỉnh đồ thị. Chúng ta có tổng cộng 37 đỉnh. Đồ thị hàm số đã được vẽ hoàn chỉnh trong đầu mình….”

“Lâm Tri Hạ!” Giang Du Bạch nói năng hùng hồn: “Khỏi cần giải thích cho mình! Mình tin cậu!”

Lâm Tri Hạ kéo cậu đi vào một đường hầm: “Bởi vì nghe không hiểu, nên cậu không muốn nghe nữa sao? Vậy cậu chỉ có thể đi sau mình, luôn luôn nghe mình chỉ huy.”

Vì thắng lợi của cả nhóm, Giang Du Bạch bỏ ngoài tai lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lâm Tri Hạ.

Hai người chạy đến điểm nối giữa hai đường hầm, nhanh chóng nhặt được bảy quả bóng.

Dọc đường tìm bóng, Lâm Tri Hạ gặp Đổng Tôn Kỳ nhóm mình. Đổng Tôn Kỳ gào to: “Các cậu theo mình, mình biết đường ngắn nhất! Đi đường ngắn nhất thì quay về mới nhanh!”

“Không!” Lâm Tri Hạ bác bỏ: “Chưa chắc chọn đường ngắn nhất đã là giải pháp tối ưu nhất!”

Đổng Tôn Kỳ sửng sốt: “Chời má! Cậu nói cái gì đó!”

Lâm Tri Hạ đáp: “Cậu nhớ lại định lý ba cạnh tam giác xem! Tuy cạnh a và cạnh b ngắn hơn cạnh c, nhưng tổng độ dài của chúng lớn hơn cạnh c, đơn giản như vậy thôi! Còn vì sao đưa nó vào lý thuyết đồ thị, cậu không cần hiểu!”

Đổng Tôn Kỳ giật mình: “Nghe hợp lý đấy! Cậu nói nhiều, nghe cậu!”

Thế là, Đổng Tôn Kỳ và Giang Du Bạch thành hai tay sai đắc lực theo sau Lâm Tri Hạ.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bọn họ đã nhặt về mười hai quả bóng. Nhưng làm sao tính được số trời, ba người phe địch bất ngờ lao đến.

Đinh Nham chạy băng băng, gào to: “Cam Xu Lệ! Nhϊếp Thiên Thanh! Nhanh nhanh, chúng ta mau cướp Giang Du Bạch! Bọn họ ôm nhiều bóng chưa kìa! Nhặt cũng giỏi gớm! Nhóm mình cần gì tự thân vận động, cứ đi theo mà cướp thôi!”

Giang Du Bạch không hề hoảng. Cậu ung dung đứng im, tỉnh táo nhìn Lâm Tri Hạ: “Cậu nhất định có cách.”

Lâm Tri Hạ đảo mắt mấy cái, lại nói: “Không có cách nào hết, chạy thôi! Cứu! Cứu với! Chạy nhanh lên!”

“Gì?” Giang Du Bạch bối rối, vội thoát thân theo Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ cười phớ lớ nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, tóc đuôi ngựa xoã tán loạn. Cô, Giang Du Bạch và Đổng Tôn Kỳ trượt cầu trượt, đáp xuống đệm nhún.

Lâm Tri Hạ ôm bốn quả bóng dẫn đầu, bóng cô vụt qua rất nhanh rồi biến mất trong đường hầm chằng chịt và phức tạp.

Giang Du Bạch và Đổng Tôn Kỳ đứng ngơ ra. Hai cậu trai như quân đội Pháp mất phòng tuyến Maginot trong thế chiến thứ hai. Mặc dù lực lượng vẫn còn nguyên, nhưng chẳng biết đánh tiếp kiểu gì.

“Hai cậu đi vào đường hầm xanh biển! Sau đó rẽ qua màu đỏ!” Giọng Lâm Tri Hạ vọng từ trên xuống: “Mau đem bóng về khu vực trung tâm nhóm mình đi!”

Giang Du Bạch hỏi ngay: “Còn cậu đi đâu?”

Lâm Tri Hạ đáp: “Mình phải đi tìm mấy người nhóm B.”

“Không được!” Giang Du Bạch ngăn lại: “Lâm Tri Hạ, đừng đi!”

Lâm Tri Hạ nói lời tạm biệt: “Giờ mình đi đây! Không biết còn quay lại được không!”

Giang Du Bạch đá vào cửa đường hầm xanh biển: “Cậu đang ở đâu? Mình đến cứu cậu!”

Ý Lâm Tri Hạ đã quyết: “Đừng, mình sẽ không làm rùa đen rụt đầu! Các cậu ở nhà đi, nhớ bảo vệ bóng thật kỹ nhé! Đó là hy vọng cuối cùng để chúng ta giành được thắng lợi!”

Đổng Tôn Kỳ đau hết lòng mề: “Lâm Tri Hạ, mau đi đi! Bọn mình sẽ luôn nhớ về cậu!”

“Nói cái gì đấy?” Giang Du Bạch bắt đầu phê bình Đổng Tôn Kỳ: “Chúng ta là một nhóm, sao có thể vứt bỏ đồng đội được chứ? Trong lòng cậu không có thứ muốn bảo vệ à?”

Đổng Tôn Kỳ trả lời như đinh đóng cột: “Có chứ! Mình muốn bảo vệ số bóng này! Lâm Tri Hạ đã giao cho chúng ta nhiệm vụ bảo vệ chúng nó, mau theo mình đến khu trung tâm!”

Hai người họ chạy thẳng về trung tâm căn cứ nhóm A.

*---*

Bên trong đường hầm treo lơ lửng trên không, Nhϊếp Thiên Thanh bỗng mở miệng: “Có tiếng bước chân, Lâm Tri Hạ đang tới.”

Ba người trong nhóm không bỏ chạy, đứng yên bàn bạc cách đối phó.

Đinh Nham mách nước: “Trong lớp bọn em, Lâm Tri Hạ còn được gọi là quái thai. Cô ấy thông minh lắm, mọi người cẩn thận đấy.”

Nhϊếp Thiên Thanh nói: “Mới chín tuổi thôi mà. Dù có thông minh thì thông minh đến đâu được.”

Mặt Đinh Nham biến sắc: “Cậu ấy học thuộc lòng chỉ cần vài giây!”

Nhϊếp Thiên Thanh không tin.

Đinh Nham tức tối: “Thật! Em mà lừa anh thì em là con cún!”

Cam Xu Lệ phụ họa: “Thật đó ạ, bạn ấy rất thông minh.”

“Mấy đứa không nên nâng người khác lên rồi dìm mình xuống như vậy.” Nhϊếp Thiên Thanh dạy dỗ như một người anh trai: “Đối thủ không đáng sợ đến thế. Chúng ta đây có ba người, còn phải đấu oẳn tủ tì, thua kiểu gì mà thua? Xác suất chiến thắng của mỗi người là 50%!”

“Nói hay lắm!” Tiếng Lâm Tri Hạ đáp lại.

Lâm Tri Hạ triển khai theo ý của Nhϊếp Thiên Thanh, tiếp lời: “50% lập phương lên là 0.125, xác suất chiến thắng của em chỉ có 0.125.”

Nhϊếp Thiên Thanh hỏi: “Vì sao là 0.125?”

Lâm Tri Hạ nghiêng đầu: “Em cần phải thắng cả ba người. Xác suất thắng người đầu tiên là 0.5, người thứ hai là 0.25, đến người thứ ba thì còn 0.125… Không phải ý anh là vậy ư? Anh đưa ra giả thiết xác suất thắng một trận đấu đôi là 0.5…”

Nhϊếp Thiên Thanh nhíu mày: “Nhưng nếu em thua một lần khi chơi kéo búa bao với bọn anh thì không thể tiếp tục nữa. Sao em vẫn lập phương 0.5 lên để tính xác suất?”

“Hóa ra anh nghĩ như vậy.” Lâm Tri Hạ kiên nhẫn giải thích: “Nếu em chơi cùng ba người, tổng cộng sẽ có bốn kết quả xảy ra. Kết quả đầu tiên, em thua ván đầu tiên, xác suất là 0.5. Kết quả thứ hai, em thua ván thứ hai, xác xuất là 0.25. Kết quả thứ ba, em thua ván thứ ba, lúc này chỉ còn 0.125. Còn kết quả thứ tư, em thắng ván thứ ba, xác suất vẫn là 0.125. Tổng các xác suất biến cố trên bằng 1, anh cộng lại xem có đúng không? Quả thực điều kiện tiên quyết để vào ván thứ hai và thứ ba là em phải thẳng ván kề trước. Nhưng anh phải biết, thắng ván kề trước không có nghĩa là trò chơi kết thúc.”

Nhϊếp Thiên Thanh bừng tỉnh, tay phải nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay trái: “Anh hiểu rồi.”

Anh ta quay lại nhìn hai đồng đội: “Quẩy lên! Xác suất chiến thắng của chúng ta là 0.875!”

Đinh Nham run run: “Nhϊếp Thiên Thanh à, cậu ấy nói nhiều thế rồi mà anh vẫn tin mình thắng được chắc? Rõ ràng là đang muốn lừa tụi mình vào tròng mà. Em không tin đâu.”

Nhϊếp Thiên Thanh vòng qua Đinh Nham. Anh ta bước tới chỗ Lâm Tri Hạ, cất giọng đầy chiến ý: “Bắt đầu thôi, Lâm Tri Hạ, oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!”

Lâm Tri Hạ vui vẻ đáp lại.

Hai người chìa tay ra cùng một lúc. Nhϊếp Thiên Thanh ra búa, Lâm Tri Hạ ra bao.

Nhϊếp Thiên Thanh sốc nặng, đứng như trời trồng.

Lâm Tri Hạ vỗ tay hai cái, đi đến trước mặt Đinh Nham.

Nội tâm Đinh Nham cực kỳ hoảng sợ, nhưng cậu bạn vẫn kiên trì đến cùng.

Đinh Nham ra kéo, Lâm Tri Hạ ra búa. Cậu bạn trưng bản mặt “Biết tỏng rồi”, trong lòng bắt đầu đếm ngược ba phút đóng băng.

Nhóm nhỏ của Đinh Nham chỉ còn mỗi Cam Xu Lệ. Hy vọng cả nhóm đặt hết trên vai cô bạn.

Cam Xu Lệ lắp bắp: “Mình… oẳn tù tì…”

“Cam Xu Lệ.” Lâm Tri Hạ vỗ bả vai cô bạn: “Đừng căng thẳng.”

Điểm nối giữa hai đường hầm là một không gian khép kín. Hai bên trái phải được lắp cửa sổ, trên đỉnh có một lỗ nhỏ thông hơi. Cam Xu Lệ đưa mắt ra ngoài, trông thấy đệm nhún, đường trượt zipline và đèn chùm. Cô bạn quyết tâm được ăn cả ngã về không, nhìn thẳng Lâm Tri Hạ: “Lâm Tri Hạ! Oẳn tù tì ra cái gì, ra cái này!”

Dứt lời, Cam Xu Lệ xòe năm ngón tay, tạo thành cái “bao”.

Có vẻ Lâm Tri Hạ đưa tay ra nhanh hơn cô bạn một tí. Trước lúc Cam Xu Lệ kịp phản ứng, Lâm Tri Hạ đã giơ tay hình chữ V.

Cam Xu Lệ ngạc nhiên ra mặt: “Cậu… lại thắng.”

Lâm Tri Hạ cười nói: “Ai ui, gặp may ấy mà.”

Lâm Tri Hạ nghĩ thầm, đúng là may mắn giúp cô trời sinh không giống người bình thường. Bằng việc quan sát các chi tiết, cô có khả năng đoán trước hành vi mỗi bạn.

Cam Xu Lệ tặng cô một tràng vỗ tay: “May thật đó.”

“Em nói rồi mà!” Đinh Nham nhắc Nhϊếp Thiên Thanh: “Em biết từ bảy đời rồi! Chúng ta không thắng nổi!”

Nhϊếp Thiên Thanh lật chuyện cũ lên luôn: “Nếu biết từ lâu rồi thì sao em còn kéo nhóm mình đi cướp bóng của nhóm Lâm Tri Hạ?”

Đinh Nham bị chặn họng nên im re. Chẳng qua cậu bạn không ưa nổi bản mặt tươi tỉnh và dáng vẻ thoải mái theo sau Lâm Tri Hạ nhặt bóng của Giang Du Bạch mà thôi. Trong có mấy phút mà nhặt được cả đống luôn! Vì saooo! Vì sao Giang Du Bạch không cần động não! Não cậu bạn cũng muốn tắt máy đấy!

Thương thay nhóm nhỏ ba người, bị đóng băng cả lũ nên đứng nguyên tại chỗ.

Lâm Tri Hạ đã chạy từ lâu rồi.

Trên đường về căn cứ, Lâm Tri Hạ nhặt thêm được mấy quả nữa. Cô chơi rất vui, tóc tai lỏng lẻo buông rối trên vai như mấy người tăng động. Nhưng cô chả thèm để ý. Nhặt xong bốn quả, cô chạy ào vào đường hầm, vừa khéo đâm luôn vào người Giang Du Bạch.

Lâm Tri Hạ ngã bịch tại chỗ.

Giang Du Bạch quỳ trên đất, đưa hai tay đỡ cô bạn.

Cô rầu rĩ nói: “Bốn quả lăn mất rồi, cậu nhanh đi nhặt đi…”

Giang Du Bạch chỉ hỏi: “Xin lỗi, mình có làm cậu bị thương không? Nếu cậu thấy không thoải mái, chúng ta đi tìm bác sĩ ngay nhé.”

Lâm Tri Hạ lắc đầu: “Không có, mình không sao.” Rồi cô hỏi tiếp: “Sao cậu phải xin lỗi mình? Mình cũng đυ.ng cậu mà, cậu cũng không cố ý. Lực tác động như nhau thôi.”

Một sợi dây đỏ treo lủng lẳng trên đuôi tóc của Lâm Tri Hạ. Giang Du Bạch nhẹ nhàng tháo xuống, đưa sang: “Cậu buộc lại tóc đi. Đang trong đường hầm, không thể để tóc che mắt được, cậu phải nhìn đường đi nữa.”

Lâm Tri Hạ đã nhặt lại được ba quả. Cô ngồi bệt xuống đất, quay lưng lại với Giang Du Bạch, ra lệnh y như nữ vương: “Cậu buộc giúp mình đi! Nhanh chút!”

Giang Du Bạch ngẩn ra: “Mình… mình không biết buộc tóc.”

Lâm Tri Hạ tức thì dúi bóng vào người Giang Du Bạch, giật dây cột tóc trên tay cậu. Cô vừa buộc tóc vừa lầu bầu: “Buộc tóc rất dễ mà.”

Giang Du Bạch giải thích: “Mình chưa học.”

Lâm Tri Hạ nói với cậu: “Có nhiều thứ đơn giản đến mức không cần học, nhìn là đủ hiểu rồi.”

Chợt từ xa vang lên tiếng hét long trời lở đất của Đổng Tôn Kỳ: “Giang Du Bạch! Lâm Tri Hạ! Hai người nơi đâu!”

“Đi mau!” Lâm Tri Hạ túm Giang Du Bạch: “Chúng ta nhặt bóng tiếp!”

Giang Du Bạch hỏi cô: “Vẫn dùng thuật toán tìm đường ngắn nhất sao?”

Lâm Tri Hạ liếc Giang Du Bạch một cái rồi kéo cậu chạy như bay: “Tất nhiên! Trong đầu mình đã vẽ sẵn ma trận tìm đường ngắn nhất rồi! Mỗi điểm nối giữa hai đường hầm là đỉnh đồ thị! Nói trắng ra thì ma trận chính là sự kết hợp của thuật toán tham lam, tìm kiếm toàn diện và cắt tỉa Alpha-Beta, đơn giản như buộc tóc vậy, chẳng cần nghĩ nhiều, nhìn thôi là hiểu! Mình dẫn cậu đi đường nhanh nhất! Chúng mình cùng nhau về nhà!”

Giang Du Bạch không tự chủ được bội phục Lâm Tri Hạ. Lúc nghe cô nói “Mình dẫn cậu đi đường nhanh nhất! Chúng mình cùng nhau về nhà!”, Giang Du Bạch rất vui, lần này nhóm A bọn họ nhất định có thể thắng!

Bên trong đường hầm gồ ghề, Lâm Tri Hạ và Giang Du Bạch mỗi người ôm bốn quả bóng. Giang Du Bạch thăm dò động tĩnh quân địch, khó hiểu: “Bọn họ không đuổi theo chúng ta.”

Lâm Tri Hạ cười phá lên: “Mấy người đó sẽ tấn công vào trung tâm căn cứ nhóm mình, cướp bóng từ tay Đổng Tôn Kỳ. Chúng ta phải về trước khi bọn họ đánh úp, mau về trung tâm căn cứ nhóm A đã!”

“Cái gì!” Giang Du Bạch chỉ trích: “Bọn họ lắm trò thế!”

Lâm Tri Hạ an ủi: “Đừng sợ! Mình sẽ bảo vệ cậu!”

Cô nhảy qua một đường ống.

Giang Du Bạch đặt bốn quả bóng trên người mình lên đường ống. Sau đó, một tay cậu nắm chặt vòng treo, đứng ở điểm đầu đường trượt zipline, quay đầu nói với Lâm Tri Hạ: “Cậu về căn cứ trước đi! Mình thấy trên đệm nhún có hai quả bóng!”

Lâm Tri Hạ dặn dò: “Cẩn thận chút, đi nhanh về nhanh!”

Giang Du Bạch trượt xuống nhanh như cơn gió. Gần đến nơi thì cậu thả người bật nhảy, đáp trên mặt đệm, bước chân rất vững vàng. Tư thế cậu tiếp đất đầy kỹ thuật, trước khi tiếp đất để giảm xóc còn lộn một vòng trên không, ngay cả đệm nhún cũng không lún xuống bao nhiêu.

Cậu nhặt hai quả bóng quý giá, ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Hạ đứng trong lâu đài xa xa.

Lâm Tri Hạ đứng cạnh cửa sổ lâu đài, đưa một tay ra vẫy vẫy với cậu.

Giang Du Bạch nhớ lại những mẩu truyện cổ tích cậu từng đọc. Công chúa luôn chờ trong lâu đài, chờ hoảng tử gϊếŧ chết ác quỷ, chờ hoàng tử đến giải cứu mình.

Còn cô công chúa trước mắt cậu lại khác.

So với cậu, cô công chúa trước mắt càng giống chàng hoàng tử đã vượt qua mọi chông gai.

Những mẩu truyện cổ tích kia có lẽ đã viết sai rồi. Cậu tận mắt nhìn thấy, công chúa cũng có thể đánh đâu thắng đấy, không gì cản nổi cô đạp gió rẽ sóng tiến lên.

Tác giả có chú thích:

Tên chương được đặt theo một bài báo trên IEEE: A Floyd-Dijkstra hybrid application for mobile robot path planning in life science automation