Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 21

"Sau đó, khi có người hỏi tại sao họ không thích tớ, họ chỉ nói là, 'cậu xem có nhiều người không thích cậu ấy như vậy, chắc chắn là nguyên nhân từ cậu ấy.'"

Chu Từ Dẫn không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trái tim khó chịu đến tê dại. Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn, mang theo ngữ khí trấn an: "Không liên quan gì tới cậu cả."

Tɧẩʍ ɖυ cười cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Tớ đương nhiên biết."

Thấy cô thật sự không để ý đến, Chu Từ Dẫn mới thở phào nhẹ nhõm: "Đừng để ý những thứ đó."

Nhớ tới chuyện xảy ra tiếp theo, Tɧẩʍ ɖυ thở dài, cúi đầu, vẻ mặt sa sút, ngữ khí có chút tự ti: "Về sau thì bọn họ lấy chuyện tớ mập ra để nói chuyện." Sau đó, cô nhìn Chu Từ Dẫn với ánh mắt tràn đầy chờ mong: "Cậu có cảm thấy tớ mập không?"

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn nhìn cô từu trên xuống dưới vài lần, do dự trong chốc lát, thành thật nói: "Một chút."

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυ ảm đạm lại.

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Chu Từ Dẫn lập tức bổ sung: "Nhưng mà tớ thấy cậu như vậy trông rất đẹp."

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυ bỗng dưng sáng lên, giống như một chú cún nhỏ cầu chủ nhân khen ngợi: "Đẹp hơn Dư Tiêu Tiêu sao?"

"Trong mắt người khác thì tớ không chắc chắn: Ánh mắt Chu Từ Dẫn nghiêm túc, lời nói cực kỳ cố ý, cố gắng để được cô khen ngợi," Nhưng ở trong mắt tớ, cậu ấy chỗ nào cũng không bằng cậu. "

Nhưng Tɧẩʍ ɖυ lại không vì câu nói này mà vui vẻ, ngược lại cô thất vọng" À "một tiếng.

Chu Từ Dẫn lập tức xù lông, biểu tình rất không tốt. Anh ngồi thẳng dậy, mặt mày mang theo vẻ không vui, âm dương quái khí nói:" Không thì cậu còn muốn ai thấy cậu đẹp nữa? "

Tɧẩʍ ɖυ nhìn anh, đột nhiên lẩm bẩm nói:" Chờ thi đại học xong, tớ sẽ cố gắng giảm cân. "

"... "

Giảm cân? Tại sao lại giảm? Tớ thấy cậu như vậy rất đẹp rồi tại sao cậu lại giảm cân?

Hy vọng bất cứ việc gì Tɧẩʍ ɖυ đều lấy anh làm trung tâm, trong lòng Chu Từ Dẫn nảy sinh ra một logic cường đạo như vậy, đồng thời nhớ tới câu nói vừa rồi của Tɧẩʍ ɖυ ---" Sau bọn họ lại nói tớ thích Đường Chiêu Văn. "

Đường Chiêu Văn?

Chu Từ Dẫn còn chưa nghĩ ra nguyên nhân cô muốn giảm cân.

" Tớ vẫn chưa hỏi cậu một chuyện. "Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên lại hỏi," Kỳ thật tớ rất muốn biết sao cậu lại chơi với tớ, tớ trước đó cũng không nói chuyện với cậu, còn không quen biết cậu. "

"... "

" Hơn nữa cậu cũng không phải là nhân duyên không tốt. "

Ít nhất có rất nhiều người sẵn sàng nói chuyện với anh, sẵn sàng chơi với anh.

" Quả thật ấn tượng của tớ với cậu không tốt lắm. "Chu Từ Dẫn không nói gì dễ nghe, ngữ khí cà lơ phất phơ, cực kỳ thiếu đòn," Không nhớ rõ tớ thì quên đi, nhưng sau đó cậu còn muốn mạo danh tớ, lấy đi phần cơm gà xé của tớ. "

"... "

Tɧẩʍ ɖυ có chút bối rối," Cơm gà xé gì? "

Chu Từ Dẫn không nói gì.

Trong lúc trầm mặc, Tɧẩʍ ɖυ chợt nhớ tới một ngày trước khi kiểm tra trình độ học vấn, cô bởi vì tâm tình không tốt, không muốn đi học sớm mà đến cửa hàng gần trường mua một phần cơm gà xé.

Sau đó, lúc chờ đến phiền não, ở chỗ đó nhìn thấy một nam sinh cao cao gầy gầy cùng đặt cơm gà xé với cô.

Tɧẩʍ ɖυ giật mình:" Đó là cậu à.. "

Chu Từ Dẫn liếc mắt nhìn cô một cái, hừ nhẹ một tiếng, xem như đáp lại.

" Cậu cảm thấy tớ muốn cướp cơm của cậu? "Sau khi phản ứng lịa, Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày," Tớ nhớ là, lúc ấy cậu còn rất cố ý nói một câu 'Là của tôi', đúng không? "

Nghe nói vậy, Chu Từ Dẫn gãi gãi đầu:" Không nhớ rõ. "

" Cậu con người này. "Tɧẩʍ ɖυ không nói gì," Cái gì cũng không coi trọng, chỉ coi trọng cơm. Đói một bữa hay ăn ít hơn thì giống như trời sắp sụp đổ vậy. Tớ còn không muốn nói chuyện với cậu nữa. "

"... "

" Cậu nói như vậy, dựa theo logic của cậu mà nói. "Tɧẩʍ ɖυ suy nghĩ một chút," Cậu không phải nên coi tớ là kẻ thù sao? "

"... "

Biểu tình Chu Từ Dẫn hơi xấu hổ, muốn lấy lại chút mặt mũi cho mình," Cũng không có coi trọng như vậy, lúc ấy theo bản năng tớ cho rằng là vậy. "

Tɧẩʍ ɖυ rất nghi hoặc:" Vậy tình hình sau đó là gì? "

" Chính là. "Chu Từ Dẫn liếʍ liếʍ môi, không quá xấu hổ. Thần sắc của anh không quá tự nhiên, thản nhiên nói," Tớ cảm thấy không thể lấy một hai chuyện nào đó mà nhìn nhận thì cho rằng bản thân có thể biết rõ người đó là người như thế nào được. "

"... "

Thấy không lừa gạt được, Chu Từ Dẫn nhăn mặt, không tiếp tục giấu diếm nữa:" Tớ thích giọng nói của cậu. "

Câu trả lời này khiến Tɧẩʍ ɖυ có chút phản ứng không kịp:" Hả? "

" Chính là thích nghe cậu nói chuyện ấy, "Chu Từ Dẫn quay mặt ra, không nhìn cô," Ngay cả ở cùng một chỗ với cậu cũng thích. "

Tɧẩʍ ɖυ hoàn toàn không ngờ nguyên nhân chính là như vậy, cô giật giật khóe môi, nửa ngày cũng khôgn nói ra được câu nào.

" Cho nên, "Chu Từ Dẫn nhướng mày, đùa giỡn mà dọa cô," Nói không chừng một ngày nào đó không nghe được giọng nói của cậu, tớ liền thay lòng đổi dạ đi tìm người khác chơi. "

Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên trợn to mắt, mất hứng nói:" Cậu nguyền rủa tớ sau này không thể nói chuyện sao? "

Chu Từ Dẫn cười rộ lên:" Tớ lấy đâu ra lá gan đó. "

Sau đó, anh như nhớ tới cái gì đó, lập tức chuyển sang đề tài khác, biểu tình trở nên có chút cổ quái:" Đúng rồi, cậu thật sự thích Đường Chiêu Văn sao? "

Tɧẩʍ ɖυ ngẩn người, cúi đầu suy nghĩ một chút, không xác định nói:" Có thể là vậy. "

Chu Từ Dẫn nhíu mày, bất mãn với câu trả lời mơ hồ của cô:" Cái gì gọi là có thể? "

" Nguyên bản là không cảm thấy thích. "Tɧẩʍ ɖυ nghiêm túc phân tích," Nhưng bọn họ truyền tin đồn như vậy, đột nhiên cảm thấy, có phải tớ thật sự thích cậu ấy mà tớ không phát hiện ra hay không, bằng không thì những người khác cũng sẽ không nói mà không có căn cứ như vậy. "

Nghe vậy, lông mày Chu Từ Dẫn buông lỏng, tâm tình cũng thả lỏng, đương nhiên nói:" Bọn họ chính là nói lung tung không có căn cứ, cậu căn bản là không thích Đường Chiêu Văn. "

"... "

Nhìn mặt anh, trái tim Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên bị chậm nửa nhịp, cô gật gật đầu, không nói gì nữa.

Mượn chuyện của Đường Chiêu Văn, Chu Từ Dẫn hỏi câu mà hai ngày nay anh vẫn luôn muốn hỏi:" Nếu cậu không thích Đường Chiêu Văn, vậy cậu có thích loại con trai như thế nào không? "

Tɧẩʍ ɖυ suy nghĩ một chút, chần chờ nói:" Giống như cậu.. "

Khóe miệng Chu Từ Dẫn bất giác nhếch lên, vui vẻ chờ đợi câu tiếp theo:" Mà là người có tính cách hoàn toàn trái ngược. "

Ồ?

Lời này làm cho Chu Từ Dẫn lập tức thu hồi độ cong ở khóe miệng, anh nín giận, làm bộ như không thèm để ý, truy hỏi:" Vậy là như thế nào? "

Tɧẩʍ ɖυ nâng cằm cẩn thận suy nghĩ:" Thông minh. "Chu Từ Dẫn bị ba mẹ gọi là người có khuyết tật ở trí tuệ nặng giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:" Còn gì nữa? "

" Không quá cao. "

Chu Từ Dẫn còn chưa trưởng thành đã cao tới một mét tám lăm, lạnh lùng nhìn cô, mất đi hứng thú mở miệng tiếp tục hỏi.

Tɧẩʍ ɖυ cũng không chú ý tới phản ứng của anh, nặn ngón tay tiếp tục nói:" Bộ dạng xấu xí một chút. "

Ừm, nói người lại, như vậy hẳn là sẽ không bị hoài nghi đi. Tɧẩʍ ɖυ nghĩ.

Chu Từ Dẫn đối với dung mạo siêu cấp vô địch của mình đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh hít sâu một hơi, trực tiếp che miệng Tɧẩʍ ɖυ, biểu tình không phân biệt được cảm xúc, giọng nói bởi vì đang kiềm chế lửa giận mà có vẻ có chút trầm thấp:" Được rồi im miệng đi, nên học bài rồi. "

"... "

-

Họ cứ tán gẫu với nhau, một buổi sáng đã trôi qua như thế.

Dưới sự áp bức của Chu Từ Dẫn, Tɧẩʍ ɖυ cầm điện thoại di động của anh lên mạng gọi hai phần thức ăn mang về. Hai người ở phòng ăn tầng trệt ăn uống no say, sau đó trở lại phòng Tɧẩʍ ɖυ, bắt đầu ôn tập.

Vừa mới nghỉ hè, đồng hồ sinh học của hai người cơ bản vẫn giống như trong thời gian đi học.

Chu Từ Dẫn vốn đã buồn ngủ, lúc này lại đến giờ ngủ trưa, bởi vậy còn chưa làm được mấy đề, người đã gần như muốn ngủ thϊếp đi.

Dư quang chú ý tới trạng thái hiện tại của anh, Tɧẩʍ ɖυ nhẹ nhàng đẩy bả vai anh, chỉ chỉ về phía giường.

" Ngủ trên giường đi, cho ngủ nửa tiếng. "

Chu Từ Dẫn mê mang nhìn cô một cái, cẩn thận cân nhắc lời nói của cô rồi tiếp tục nằm sấp xuống, giọng nói bởi vì chôn trong khuỷu tay nên nghe có vẻ rầu rĩ:" Không cần đâu, tớ nằm ở đây là được rồi. "

Tɧẩʍ ɖυ cũng không cưỡng cầu, cô cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ cao lên, bị anh làm ảnh hưởng nên cũng có chút muốn ngủ.

Nhưng Chu Từ Dẫn ở chỗ này cô cũng không tiện ngủ trên giường, liền rón rén đi đến nhà vệ sinh rửa mặt một chút.

Đợi đến khi cô từ nhà vệ sinh đi ra, lại phát hiện Chu Từ Dẫn đáng lẽ nên ngồi trên ghế lúc này đã chuyển xuống dưới đất, ngay trên tấm thảm bên cạnh giường cô.

Anh nằm chính diện, dùng cánh tay phải che mắt, hơi thở trước ngực phập phồng cực kỳ vững vàng, phảng phất như đã ngủ thϊếp đi.

Thấy thế, lông mày Tɧẩʍ ɖυ nhíu lại, cô đi tới quỳ gối bên cạnh Chu Từ Dẫn, nhẹ giọng nhắc lại:" Lên giường ngủ. "

Nửa khuôn mặt Chu Từ Dẫn bị cánh tay anh che lại, chỉ lộ ra sống mũi thẳng đứng cùng đôi môi hơi cong lên.

Nghe thấy giọng của cô, anh trở mình đối mặt với cô, khoảng cách gần cô hơn, cánh tay cũng vì vậy mà bỏ xuống:" Ngủ đi, cậu không buồn ngủ sao? "

Giọng Tɧẩʍ ɖυ rất bình thản, nghe không ra cảm xúc:" Tớ sao có thể để cậu ngủ trên sàn nhà mà đi ngủ chứ? "

Lời nói của cô khiến Chu Từ Dẫn nhịn không được mở mắt ra, nhìn về phía cô, giọng điệu có chút cổ quái:" Giường của con gái, một thằng con trai như tớ sao có thể tùy tiện ngủ trên đó chứ? "

"... "

Tɧẩʍ ɖυ bị thái độ thay đổi thất thường này của anh làm cho có chút phiền não, hỏi ngược lại," Cậu vừa rồi không phải cũng nói rằng bạn bè không phân biệt nam nữa sao? "

Ngay tức khắc, Chu Từ Dẫn trực tiếp ngồi dậy. Như nghe được chuyện gì tốt đẹp, đột nhiên tiến đến trước mặt cô, trong mắt mang thoe vài tia thú vị, cùng với sự dụ dỗ không quá chân thật.

Hô hấp của Tɧẩʍ ɖυ chậm lại.

" Vậy.. "Chu Từ Dẫn nhếch mội, kéo dài giọng điệu, biểu tình xấu xa," Hai chúng ta ngủ chung? "

Im lặng trong vài giây.

Không khí ngưng đọng đột nhiên vỡ vụn, vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυ cứng ngắc, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái. Dường như không muốn phản ứng lại anh nữa, trực tiếp đứng lên. Nhưng như vậy còn chưa giải tỏa được, cô lại dùng chân đá vào đùi anh, lúc này mới trở về chỗ ngồi tiếp tục làm đề.

Náo loạn như vậy, Chu Từ Dẫn cũng không còn buồn ngủ. Anh xấu hổ sờ sờ mũi, cũng cảm thấy khinh thường lời nói của mình, nhưng tâm tình lại cứ lơ lửng.

Chu Từ Dẫn ngồi lên lại chỗ cũ, một tay chống mặt, lấy lòng nói:" Giận rồi sao? "

Tɧẩʍ ɖυ thờ ơ.

Ngay cả khi nói với cô vài câu, Tɧẩʍ ɖυ cũng không đáp lại.

Chu Từ Dẫn lúc này mới phát hiện sự nghiêm trọng của vấn đề. Con đường này đi không được, anh đơn giản chỉ cần thay đổi con đường khác để đi thôi.

Chu Từ Dẫn rũ mắt nhìn qua để thi, tìm được đề khó nhất trong đó, làm bộ như đang lâm vào khốn cảnh, hỏi cô:" Tiểu Du Du, đề này thật khó, tớ không biết làm. "

" Cái gì? "Tɧẩʍ ɖυ cuối cùng cũng có động tĩnh, cúi đầu nhìn," Đề nào? "

Chu Từ Dẫn chỉ vào câu hỏi cuối cùng:" Đề này. "

Nhìn thấy nội dung trên đề thi, sắc mặt Tɧẩʍ ɖυ vốn đã tốt lên lại trầm xuống lần nữa, dường như không thể tin được nói:" Cái này khó? Cậu muốn lừa tớ cũng nên nghiêm túc tìm một đề thật sự khó cho tớ được không? "

Chu Từ Dẫn:"..."

Anh thật sự cảm thấy khó mà.