Sau khi nhắn xong, Tɧẩʍ ɖυ rời khỏi cuộc trò chuyện, tìm Dư Tiêu Tiêu rồi nhắn: 【Nghỉ hè này cậu có sắp xếp gì không? 】
Nhìn thấy đã gửi tin nhắn thành công, cô đặt điện thoại xuống để rửa mặt.
Sau khi xuống dưới lầu cô phát hiện trên bàn ăn đặt một hộp giữ nhiệt, bên trong đựng cháo hải sản. Tɧẩʍ ɖυ vào phòng bếp cầm một cái thìa, chậm rãi ăn.
Đợi đến khi cô trở về phòng cầm lấy điện thoại, lại phát hiện lần này không chỉ có tin nhắn chưa đọc, mà còn có thêm hai cuộc gọi nhỡ. Cô sửng sốt, cảm thấy có chút kỳ quái, trực tiếp gọi lại.
Bên kia nhận điện thoại rất nhanh, khí thế hùng hổ, ngay cả cơ hội chào hỏi cũng không cho Tɧẩʍ ɖυ.
"Sao vừa rồi cậu không trả lời wechat của tớ cũng không nghe điện thoại của tớ luôn?"
Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, đối với thái độ vênh váo hung hăng này của anh cô có chút bất mãn: "Tớ vừa mới ăn cơm trưa."
Giọng nói của Tɧẩʍ ɖυ rất dễ nghe, theo micro điện thoại truyền qua, giọng nói so với bình thường có chút khác biệt, khoảng cách gần trong gang tấc, tựa như áp sát bên tai mà nói.
Chu Từ Dẫn theo bản năng đưa điện thoại ra xa, xoa xoa tai, giọng nói mềm đi không ít: "Tai sao ăn cơm không thể nghe điện thoại?"
Ngồi trước bàn học, Tɧẩʍ ɖυ mở sách giáo khoa trước mặt ra, thờ ơ trả lời điện thoại: "Điện thoại của tớ để trong phòng."
Chu Từ Dẫn cũng không rối rắm ở đề tài này, thuận miệng hỏi: "Cậu và Dư Tiêu Tiêu đã nói chuyện cùng nhau ôn tập chưa?"
"Chưa, lát nữa rồi nói."
Trầm mặc vài giây, ngữ khí Chu Từ Dẫn trở nên chột dạ: "Tớ vừa mới hỏi cậu ấy, cậu ấy nói muốn tự mình ôn tập."
Tɧẩʍ ɖυ đem phần lớn tinh lực đều đặt ở trong sách giáo khoa, cũng không chú ý điều bất thường của anh, "Ừ" có lệ một tiếng.
"Bạn học." Nhận thấy sự qua loa trong lời nói của cô, Chu Từ Dẫn lại bắt đầu mượn đề tài này mà phát huy, âm cuối cao lên, khẽ chậc chậc nói, "Chút có lệ trong giọng nói của cậu có thể che giấu tốt hơn một chút được không?"
Nghe thấy lời chỉ trích này, Tɧẩʍ ɖυ lập tức đóng sách giáo khoa lại: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tớ đang đọc sách, không thể làm hai việc cùng một lúc. Bây giờ tớ không đọc, thật sự không đọc nữa."
Chu Từ Dẫn là điển hình của người được đằng chân lấn sang đằng đầu, vừa nếm được vị ngọt liền bắt đầu đưa ra yêu cầu.
"Lúc trước đã nói rõ với cậu rồi. Sau này bất kể là ăn cơm tắm rửa hay đi ngủ, chỉ cần tớ gọi cho cậu thì cậu phải nhận ngay, hơn nữa lúc nói chuyện cậu phải toàn tâm toàn ý nói chuyện với tớ, biết không?"
Câu nói hoàn toàn giống đại gia bá đạo này khiến Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy vô cùng hoang đường, lời còn chưa qua não đã thốt lên: "Cái quỷ gì vậy? Người khác không biết tớ còn nghĩ cậu là bạn trai của tớ."
Hai người im lặng trong vài giây.
Chu Từ Dẫn giống như bị sặc, nửa ngày không lên tiếng.
Nhai kỹ câu vừa rồi Tɧẩʍ ɖυ nói, Chu Từ Dẫn đột nhiên lấy mu bàn tay đặt lên môi, vành tai trong nháy mắt nóng lên, anh lại đưa điện thoại di động ra, ôm lấy trái tim đang ngày càng đập nhanh hơn.
Tɧẩʍ ɖυ cũng hậu tri hậu giác đỏ mặt, sau khi phản ứng lại liền lập tức cúp điện thoại, ảo não nhào lên giường lăn lộn kêu rên. Chờ Chu Từ Dẫn lần nữa đặt di động vào bên tai, vừa vặn nghe được một tiếng "tút" ngắt máy.
"..."
Lần này Chu Từ Dẫn lại không cảm thấy bất mãn với hành vi này của cô, anh trực tiếp đặt điện thoại lên giường, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, ngẩng đầu lên mới phát hiện khóe miệng mình trong gương lộ ra một nụ cười.
Nụ cười không hiểu sao lại có một loại liên tưởng đến.. trái tim mùa xuân đang gợn sóng.
Chu Từ Dẫn sửng sốt một chút, liên tưởng đến hôm nay không hiểu sao mặt đỏ bừng cùng với tim đập nhanh hơn, đột nhiên hiểu ra.
Anh giống như.
Đối với Tɧẩʍ ɖυ có một chút.. loại ý nghĩ như vậy.
Phía bên kia.
Tɧẩʍ ɖυ lăn lộn xong, gian nan cầm lấy di động, nhìn những tin nhắn chưa đọc. Lúc nãy cả Chu Từ Dẫn và Dư Tiêu Tiêu đều nhắn lại cho cô. Nhìn tên Chu Từ Dẫn, lại nhớ đến lời nói vừa rồi của cô, Tɧẩʍ ɖυ không dám nhấn vào, liền vào xem tin nhắn của Dư Tiêu Tiêu trước.
Dư Tiêu Tiêu: 【Không có sắp xếp gì hết, chỉ ôn tập thôi. 】
Dư Tiêu Tiêu: 【Đúng rồi Tɧẩʍ ɖυ, tớ có thể ôn tập với cậu không? Tớ có quá nhiều chỗ không hiểu.. 】
Nhớ tới lời Chu Từ Dẫn nói qua điện thoại vừa nãy, Tɧẩʍ ɖυ có chút nghi hoặc, bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, cô to gan mở hộp thoại của Chu Từ Dẫn.
Chu Từ Dẫn: 【.. 】
Chu Từ Dẫn: 【Tớ đang nhắn tin với cậu ấy, tớ thuận miệng hỏi rồi, cậu đừng hỏi nữa. 】
Chu Từ Dẫn: 【Sao cậu không để ý tới tớ? Cậu chưa hỏi phải không? 】
"..."
Tɧẩʍ ɖυ có chút không biết nói gì, những câu này, cùng với nội dung vừa rồi trong khi gọi, rất rõ ràng là Chu Từ Dẫn không muốn Dư Tiêu Tiêu đến, nói dối cô.
Khóe miệng cô giật giật, trực tiếp đem lịch sử trò chuyện với Dư Tiêu Tiêu cho Chu Từ Dẫn xem.
Qua năm phút, Tɧẩʍ ɖυ nhận được câu trả lời của Chu Từ Dẫn, vẫn không biết liêm sỉ mà nói dối: 【Cậu ấy mới vừa rồi thật sự nói với tớ muốn tự mình ôn tập. 】
Tɧẩʍ ɖυ mặt không chút thay đổi, thiện lương không vạch trần anh: 【Ồ, tớ đi hỏi cậu ấy một chút. 】
Lần này Chu Từ Dẫn trả lời rất nhanh: 【Được rồi, tớ không có hỏi. 】
Chu Từ Dẫn: 【Sao tớ có thể nhắn tin với cậu ấy chứ? Cậu cũng không suy nghĩ kỹ, cậu không quan tâm đến tớ chút nào. 】
"..."
Chỉ có cậu là có lý nhất.
Nhớ tới lời cô nói với Chu Từ Dẫn vừa rồi, trong lòng Tɧẩʍ ɖυ lại xuất hiện cảm giác thấp thỏm không yên. Cô hiểu được bây giờ Chu Từ Dẫn đối tốt với cô hoàn toàn là dựa trên tình bạn. Nếu để anh cảm thấy cô có ý đồ với anh..
Anh có phải sẽ xa lánh cô hay không?
Tɧẩʍ ɖυ đi tới trước tủ quần áo, nhìn thân hình đầy thịt trong gương, đột nhiên có chút nghẹn lòng. Cô rũ mắt nhìn điện thoại di động, một lúc lâu sau, cô hiểu rõ bản thân nhắn một câu: 【Những gì tớ vừa nói qua điện thoại hoàn toàn không có ý gì đâu, cậu ngàn vạn lần đừng để ý. 】
Sau khi gửi thành công, lại cảm thấy không đủ tác dụng, Tɧẩʍ ɖυ bổ sung thêm một câu: 【Cậu không phải loại người tớ thích, cho nên không cần lo lắng. 】
Tâm tình đang tốt của Chu Từ Dẫn nhìn thấy hai câu này nhất thời biến mất hoàn toàn, tinh thần anh sa sút, hoàn toàn không muốn trả lời Tɧẩʍ ɖυ, ném điện thoại sang một bên, nằm sấp trên giường.
Đồng thời ở bên này, Tɧẩʍ ɖυ còn đang suy nghĩ lung tung: Hai người học chung một mình nửa tháng, cậu ấy có thể sẽ có hiểu lầm gì không nhỉ? Không được, ý tưởng này phải bị bóp nghẹt ngay từ trong nôi.
Sợ tâm tư của mình bị lộ, Tɧẩʍ ɖυ lập tức quyết định, tuy rằng không biết vì sao Chu Từ Dẫn lại không muốn Dư Tiêu Tiêu đến, nhưng tồn tại thêm một người vẫn là chuyện cực kỳ quan trọng. Cô nhắn cho Chu Từ Dẫn một tiếng trước, lúc này mới đi tìm Dư Tiêu Tiêu nói chuyện.
Điện thoại di động ở một bên lại vang lên một tiếng, Chu Từ Dẫn với trái tim bị nghẹn đến nỗi không gì sánh bằng liếc mắt một cái, lại chán nản nằm sấp trở lại. Chẳng bao lâu, anh quyết định mạnh mẽ chống lại nó.
Nói không chừng còn có một tin tức vui vẻ ngoài ý muốn thì sao.
Anh ôm tim mình, cánh tay dài duỗi ra, sau khi lấy điện thoại liền liếc mắt nhìn nội dung phía trên.
Tɧẩʍ ɖυ: 【Hay là để Dư Tiêu Tiêu học cùng đi, tớ đi nói với cậu ấy đây. 】
Chu Từ Dẫn: "..."
Được rồi, không có tin vui gì cả.
-
Tɧẩʍ ɖυ gửi một icon "Ok" cho Dư Tiêu Tiêu.
Bên kia nhanh chóng trả lời: 【Ok, cảm ơn cậu nha. Vậy tuần sau tớ sẽ đến, tuần này có chút việc. 】
Hôm nay là thứ năm, Chu Từ Dẫn ngày mai sẽ đến, Dư Tiêu Tiêu tuần sau đến, tính ra là ba ngày.
Ba ngày sẽ không có việc gì chứ? Tɧẩʍ ɖυ rất có tư tâm suy nghĩ.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Chu Từ Dẫn.
Chu Từ Dẫn: 【Ừm. 】
Chu Từ Dẫn: 【Biết rồi. 】
"Ừm" của anh hẳn là tin tưởng câu cô nói là không hề thích anh đi? Tɧẩʍ ɖυ phân tích. Sau khi kết luận, cô vui vẻ cong mắt, tinh thần cũng không căng thẳng như vừa rồi, tránh được một kiếp.
Chu Từ Dẫn bên này lại hoàn toàn bất đồng với phản ứng của Tɧẩʍ ɖυ.
Anh sốt ruột đợi cô trả lời, vội vàng gãi tai gãi má, cuối cùng tin nhắn anh nhận được lại là một câu vừa bình thản vừa vui vẻ của Tɧẩʍ ɖυ: 【Được rồi, vậy tớ đi làm bài tập đây. 】
"..."
Vậy mà cũng không nhận ra anh đang tức giận sao?
Anh đột nhiên có chút không còn cách nào khác, thở dài, bất đắc dĩ đỡ trán, vẻ mặt ưu sầu. Một lúc lâu sau, lại giống như một kẻ ngốc lặng lẽ nở nở cười.
* * *Mặc dù cảm thấy có chút tức giận, nhưng EQ thấp lại phản ứng chậm chạp, rất đáng yêu nha.
-
Sáng sớm hôm sau.
Dựa theo chỉ dẫn hôm qua của Tɧẩʍ ɖυ, Chu Từ Dẫn đến nhà ga, ngồi xe buýt số 99. Đường không xa lắm, đại khái khoảng hai mươi phút là đến trạm xe gần nhà Tɧẩʍ ɖυ.
Vừa xuống xe, Chu Từ Dẫn có thể nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ đứng bên nhà ga.
Cô dang cúi đầu chơi điện thoại di động, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng rộng thùng thình, mặc chiếc quần dài màu đen sẫm.
Có lẽ là bởi vì cách ăn mặc nên thoạt nhìn cô so với bình thường hơi gầy một chút, tóc xõa ở trước ngực, lộ ra một cỗ khí chất lười biếng. Nhưng nhìn tổng thể cô mà Chu Từ Dẫn lần đầu tiên gặp ăn mặc cũng không khác gì lắm.
Chu Từ Dẫn gãi gãi hai má, môi mím lại, có chút mất hứng.
Tư duy thẳng nam của anh làm cho anh có cảm giác hai người lần đầu tiên hẹn gặp mặt như vậy, miễn cưỡng xem như là đang hẹn hò đi. Chuyện quan trọng như vậy, cô cư nhiên lại không vì anh mà ăn mặc đặc biệt một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Từ Dẫn đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Mối quan hệ của họ bây giờ đang rất tốt.
Nhưng cũng chỉ là quan hệ bạn bè tốt, nói không chừng Tɧẩʍ ɖυ cho rằng anh coi cô là anh em, Tɧẩʍ ɖυ cũng theo đó coi anh là chị em của mình?
Đó không phải là căn bản không coi anh như con trai sao?
Tɧẩʍ ɖυ nhìn như đang chơi điện thoại, nhưng trên thực tế lại dùng dư quan quan sát Chu Từ Dẫn.
Áo thun trắng, quần jean màu xanh nhạt rộng năm phân, đôi giày thể thao trắng, dáng vẻ tuấn lãng làm cho quần jean cùng áo ngắn tay đơn giản nhất trở nên vô cùng đẹp.
Sau đó, Tɧẩʍ ɖυ ngẩng đầu, làm bộ như vừa phát hiện ra anh, vẫy tay với anh hô lên "Lại đây", sau đó tiếp tục nghịch điện thoại trong tay, ngay cả một bước cũng không nhúc nhích.
Chu Từ Dẫn giật giật thái dương, cực kỳ bất mãn đối với loại phương thức lãnh đạm này của cô, khóe miệng anh cứng đờ đi đến bên cạnh Tɧẩʍ ɖυ, nhớ tới suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu, nhịn không được hỏi: "Tɧẩʍ ɖυ, cậu có cảm thấy tớ là con trai không?"
"..."
Tɧẩʍ ɖυ vốn còn có chút khẩn trương, nhưng bởi vì câu hỏi không đầu đuôi của anh nhất thời hóa thành hư vô, ánh mắt cô trở nên có chút vi diệu, nhìn lướt qua chỗ không thể miêu tả của Chu Từ Dẫn, lắc đầu.
Nhìn thấy đầu Tɧẩʍ ɖυ chuyển động trái phải, chứ không phải là chuyển động lên xuống, biểu tình của Chu Từ Dẫn giống như bị đóng băng, thoạt nhìn hoàn toàn không thể tiếp nhận câu trả lời của Tɧẩʍ ɖυ, anh há miệng, nhưng cái gì cũng không nói, hiển nhiên là bị đả kích rất lớn.
Rất nhanh sau đó, Tɧẩʍ ɖυ bổ sung một câu: "Tớ cũng không rõ ràng lắm, loại chuyện này sao cậu lại hỏi tớ?"
Chu Từ Dẫn bị câu trả lời này của cô làm cho trái tim ổn định lại, lúc này mới hiểu được ý tứ của cô khi lắc đầu nghĩa là không rõ ràng lắm.
Anh mới hơi bình phục tâm tình, nhưng cẩn thận hồi tưởng một chút, phản ứng lại anh liền tức giận đến nghiến răng: "Cái gì mà không rõ ràng? Cậu không cảm thấy thật à?"
Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy vấn đề này của anh không thể lý giải, cô nhíu mày, nhớ tới bài viết vừa mới lướt tớ --- "Kết hôn mới phát hiện của chồng nhỏ quá thì làm sao bây giờ?"
Lời lại chưa qua não liền trực tiếp nói ra, vẻ mặt nghi hoặc.
"Nhỏ hay lớn bị quần che rồi làm sao nhìn ra được?"
Chu Từ Dẫn: "..."
Những lời này làm cho Chu Từ Dẫn không thể tin được, qua một lúc lâu, anh mới sững sờ nói: "Cậu vừa mới nói cái gì?"