Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 15

Một tháng trôi qua.

Sau khi hoàn thành môn thi cuối cùng, Tɧẩʍ ɖυ thu dọn đồ đạc, từ phòng thi trở về lớp.

Mỗi lần trường thi đều chia phòng ngẫu nhiên cho các học sinh, cho nên Tɧẩʍ ɖυ ở phòng thi không tránh khỏi việc gặp lại mấy bạn cùng lớp trước kia, bởi vì vậy tâm tình cũng bị kém đi không ít, lúc trở lại lớp biểu tình vẫn lạnh như băng.

Phòng thi của Chu Từ Dẫn vừa vặn ở tại lớp.

Vừa trở lại phòng học, Tɧẩʍ ɖυ liền nhìn thấy Chu Từ Dẫn ngồi ở chỗ của mình.

Phòng thi đã bị xáo trộn, ghế còn chưa đặt về chỗ cũ.

Chu Từ Dẫn hai chân chống đất, dựa người vào lưng ghế, nghiêng về phía sau. Anh trời sinh gầy gò nhưng cao lớn, khoảng cách giữa bàn bình thường luôn chật hẹp. Anh còn cố ý đẩy cái bàn phía sau ra xa một chút, để ra một chỗ trống lớn cho mình đung đưa lung tung, giống như một đứa trẻ con to xác vĩnh viễn không chịu ngồi yên.

Tɧẩʍ ɖυ đi tới, sau khi nhìn thấy anh, tâm tình rõ ràng tốt hơn một chút, nhưng vẫn là một bộ dáng mệt mỏi như cũ.

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, lời Chu Từ Dẫn vừa định thốt ra đã lập tức thu hồi lại, mặt mày khẽ động, lập tức hiểu rõ cụp mắt lại, ho nhẹ hai tiếng, làm bộ như đang kể khổ với Tɧẩʍ ɖυ.

"Đề Tiếng Anh lần này thật khó."

Nghe vậy, vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυ trở nên khó có thể tin được, tựa hồ không biết nên nói cái gì.

Chu Từ Dẫn đột nhiên có dự cảm không lành, anh há miệng, còn chưa kịp sửa lại lời nói. Ngay sau đó, vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυ một lời khó nói hết, nhẹ giọng nói: "Đề thi Tiếng Anh cuối kỳ với cuối học kỳ một, giống nhau như đúc."

"..."

Tại sao anh không biết?

Tɧẩʍ ɖυ tiếp tục bổ một đao: "Tớ cảm thấy mình có thể thi được điểm tuyệt đối."

"..."

Không bao lâu sau, Dư Tiêu Tiêu và Lý Dục Đức cũng từ phòng thi trở về.

Nhìn thấy Chu Từ Dẫn, Lý Dục Đức lập tức kích động nhào tới, hô lớn tiếng: "Người anh em! Tiếng Anh của tớ chắc chắn có thể vượt qua 110 điểm! Không phải như vậy thì tớ chặt đầu xuống để làm ghế cho cậu ngồi luôn! Lần trước bởi vì môn Tiếng Anh mà tớ bị loại ra khỏi lớp trọng điểm, sau đó tớ đã dành toàn bộ kỳ nghỉ đông để nghiên cứu bài kiểm tra đó, kết quả không ngờ là lần này đã thi được hahaha!"

Dư Tiêu Tiêu lại có chút buồn bực, bởi vì trình độ Tiếng Anh của cô cũng không tệ, cho nên lần này ngược lại cô chịu thiệt một chút.

Tâm tình vốn tốt của Chu Từ Dẫn nhất thời tiêu tán hết, anh chậc chậc một tiếng, đẩy Lý Dục Đức ra, vẻ mặt khó chịu nói: "Cút đi, tớ không muốn ngồi."

"..."

Tɧẩʍ ɖυ đối với lời nói của Lý Dục Đức cũng không quá đồng ý, nhỏ giọng nói: "Ngồi lên đầu cậu.. Cậu nói cứ như đang đe dọa vậy."

Lý Dục Đức: "..."

Chủ đề đã dừng lại vì sự xuất hiện của giáo viên.

Sau khi kỳ thi này kết thúc, sự nghiệp học năm hai* của họ cũng kết thúc, đi kèm với đó là kỳ nghỉ hè cuối cùng của họ trước khi họ trở thành học sinh năm ba. Thành tích sẽ được gửi trực tiếp đến di động của phụ huynh, cũng không cần phải trở lại để tham dự bất kỳ lễ khai giảng nào.

*Mình cũng không hiểu khúc này sao lại là năm hai nữa. Mình xem raw thì các chương trước nói là họ đang học năm ba, chương này tự dưng tác giả lại viết như vậy á nên là mình để nguyên vậy luôn nha.

Nói một vài việc về kỳ nghỉ và thời gian trở lại trường học, giáo viên thống nhất sắp xếp bài tập hè của các môn học: "Được rồi cứ như vậy đi. Nghỉ hè đừng chơi nhiều quá, không thể quên học bài nghe chưa!"

Một nam sinh nghịch ngợm cười hì hì: "Cô đừng lo lắng, em nhất định sẽ quên!"

Làm cho giáo viên tức giận trợn trắng mắt, các bạn học còn lại kìm lòng không được bật cười.

Thu dọn đồ đạc, Tɧẩʍ ɖυ suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra còn phải trở về ký túc xá lấy chút đồ, liền quay đầu nói với Chu Từ Dẫn: "Lát nữa tớ phải trở về ký túc xá lấy chút đồ, cậu và Lý Dục Đức đi trước đi."

Chu Từ Dẫn đã thu dọn đồ đã xong, nghe cô nói vậy, anh lắc đầu: "Ba Lý Dục Đức đến đón cậu ấy. Cùng đi đi, tớ cũng phải quay lại đó."

Tɧẩʍ ɖυ gật gật đầu: "Được."

Hai người cũng nhau ra khỏi lớp học, đi về phía ký túc xá. Chưa đi được vài bước, Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên nhớ tớ cái gì đó, nói với anh: "Đúng rồi, học kỳ tới có thể tớ sẽ xin học ngoại trú."

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn đi theo cô vốn đang cầm điện thoại nhắn tin cho ba mẹ, vẻ mặt hoang mang: "Vì sao?"

"Năm ba, ký túc xá không thể dễ dàng đến quá trễ. Nhà tớ rất gần trường học, đi bộ chỉ vài phút, cũng không có nhiều rắc rối."

Hơn nữa cô không thích bầu không khí trong ký túc xá. Tɧẩʍ ɖυ trong lòng bổ sung thêm một câu.

Chu Từ Dẫn à một tiếng, gãi gãi đầu: "Nhà tớ hơi xa."

"Ý của tớ cũng không phải bảo cậu cùng học ngoại trú nha." Tɧẩʍ ɖυ cười, "Chính là muốn nói với cậu trước một tiếng, có thể sau này buổi học tối thứ hai tớ sẽ không đến, không có biện pháp ở lại lâu như vậy."

Nhắc tới chuyện này, biểu tình của Chu Từ Dẫn lộ ra một cỗ ưu thương.

Tɧẩʍ ɖυ lại nói thêm: "Còn nữa, sau này bữa sáng có thể cậu phải tự mua rồi, tớ từ cổng trường đến lớp không đi ngang qua căn tin, mua bữa sáng ngoài trường thì không thuận đường."

Chu Từ Dẫn lại càng thêm ưu thương.

Vừa lúc đến ký túc xá nữ, Tɧẩʍ ɖυ dừng bước, muốn lấy lại cặp anh giúp cô cầm, Chu Từ Dẫn lười biếng nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: "Tớ cầm là được rồi."

Tɧẩʍ ɖυ không cự tuyệt, thấp giọng nhắc nhở anh một câu, rồi đi vào ký túc xá.

"Lát nữa đợi ở chỗ này."

Đêm qua Tɧẩʍ ɖυ đã thu dọn đồ đạc cần mang theo. Cô vào ký túc xá, lập tức cầm lấy cái túi bên cạnh tủ, sau đó rời khỏi ký túc xá.

Bạn cùng phòng ký túc xá không có ý muốn nói chuyện với cô, Tɧẩʍ ɖυ cũng không có.

Cô vốn tưởng rằng cô nhanh như vậy, còn phải chờ Chu Từ Dẫn một hồi lâu. Kết quả ra khỏi ký túc xá lại phát hiện anh vẫn đứng ở vị trí lúc cô đi, không di chuyển nửa phần.

Mặt trời còn chưa xuống núi, cả người anh đều tắm trong ánh mặt trời, ánh vàng rực rỡ, xung quanh nhuộm một vầng sáng loang lổ, làm cho ngũ quan của anh càng thêm rõ ràng.

Sợi tóc mái mảnh hơi dài, che đi đôi lông mày. Con ngươi như sơn mài, trời sinh đã mang theo ý lạnh nhạt.

Nhưng đồng thời khi nhìn thấy cô, mặt mày lạnh lùng kia lại thoáng nhu hòa một chút, không biết có phải ảo giác của cô hay không, còn lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Trái tim Tɧẩʍ ɖυ bị chậm nửa nhịp, mặt cũng không hiểu sao lại nóng lên.

Nhìn thấy đồ đạc trong tay cô, Chu Từ Dẫn động một chút, sau đó đi về phía nàng.

Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên giống như bị choáng váng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Đứng trước mặt cô, Chu Từ Dẫn kỳ quái liếc cô một cái, nâng cái túi cô vừa cầm lên trên tay, nghi hoặc hỏi: "Chỉ có chút này thôi sao?"

Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu, thuận miệng nói qua loa: "Những thứ khác không vội lấy."

Chu Từ Dẫn đột nhiên chú ý tới sắc mặt của cô, biểu tình càng nghi hoặc: "Sao mặt cậu đỏ như vậy? Cậu mới chạy xuống à?"

Nghe vậy, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy nhiệt độ trên mặt tựa hồ lại càng tăng thêm, cô trầm mặc lắc đầu.

Chu Từ Dẫn cũng không hỏi nữa, anh tựa hồ không có gì muốn mang về, hành lý trên người chỉ có một cái cặp sách trên lưng. Nhưng hai tay anh đều đầy đồ, tất cả là những thứ Tɧẩʍ ɖυ muốn mang về.

Thấy thế, Tɧẩʍ ɖυ có chút áy náy, chủ động nói: "Để tớ tự cầm đi."

Câu nói này làm cho mí mắt Chu Từ Dẫn giật giật, nhớ tới lời cô nói lúc trước, lật nợ cũ lên, cũng mượn đề tài này mà phát huy: "Cậu không cảm nhận được một chút hoocmon nam nào trên người tớ?"

Áy náy trong lòng Tɧẩʍ ɖυ lập tức biến mất không còn chút gì, cô dời tầm mắt, chột dạ chuyển đề tài.

"Sao cậu không về ký túc xá?"

Nghe nói như vậy, sự không hài lòng của Chu Từ Dẫn cũng nhất thời bị quét sạch không còn thấy bóng dáng, nhấc chân đi về phía trước, mất tự nhiên nói qua loa: "Đột nhiên cảm thấy không có gì để lấy."

"..."

Khóe miệng Tɧẩʍ ɖυ không nhịn được cong lên.

Đi tới cổng trường, Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, tháng này chưa từng về nhà, tớ cũng chưa hỏi nhà cậu ở đâu."

Cổng trường có rất nhiều xe, bởi vì đang là thời gian nghỉ hè, trường học mở cửa. Bên ngoài còn có không ít xe đang đậu, tất cả đều là phụ huynh đến đón học sinh về.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tɧẩʍ ɖυ theo bản năng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thấy không có cuộc gọi nhỡ mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Từ Dẫn: "Ở gần thư viện thành phố."

"Bình thường tớ đều ở gần trường.." Tɧẩʍ ɖυ suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, "Nhưng tháng tám khai giảng, trong khoảng thời gian này tớ phỏng chừng sẽ về nhà ở nội thành, gần công ty của ba mẹ tớ."

Chu Từ Dẫn cất giọng điệu ngân à một tiếng, cà lơ phất phơ nói: "Cậu đặc biệt nhấn mạnh với tớ một tiếng sao?"

"Không phải đặc biệt, cũng không phải nhấn mạnh." Tɧẩʍ ɖυ rất nghiêm túc, "Tớ chỉ là thuận miệng nói."

"..."

Nhắc tới thư viện thành phố, Tɧẩʍ ɖυ lại nhớ tới chuyện lúc trước gặp anh ở cửa hàng tiện lợi: "Đúng rồi, sao trước đây cậu lại làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đó vậy? Ngày hôm sau đã phải kiểm tra trình độ học vấn rồi."

Chu Từ Dẫn dừng lại, hồi tưởng lại một chút: "Đó là cửa hàng nhà tớ mở. Hôm đó nhân viên trực đột nhiên có việc, ba tớ lền bảo tớ đi làm thay, chỉ có một lần đó thôi."

Tɧẩʍ ɖυ cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, thu hồi ý cười, mặt không chút thay đổi nói: "Đồ hai mươi tệ cậu thu tớ tới bốn mươi tệ?"

Việc này Tɧẩʍ ɖυ không đề cập tới, Chu Từ Dẫn đã sớm quên sạch sẽ. Lúc này cô vừa nói, anh lập tức nhớ ra, chột dạ cúi đầu, vịt sắp chết mà còn bướng bỉnh nói: "Hai mươi tệ có thể mua được tớ không đáng sao?"

Câu nói của anh khiến Tɧẩʍ ɖυ sửng sốt vài giây, sau đó suy tư một chút, đồng ý gật gật đầu: "Cậu rất rẻ."

Chu Từ Dẫn còn muốn biện giải, không đợi anh mở miệng. Một giây sau, xa xa đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp và trưởng thành: "Tiểu Du Du!"

Đề tài của hai người bị gián đoạn.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy người tới, vui mừng hét lên: "Ba."

Sau đó, cô nhảy nhót chạy đến trước mặt người đàn ông, cười tủm tỉm nói: "Sao ba lại đến đây, con vừa mới nhìn điện thoại, không thấy ba gọi điện cho con."

Ông Thẩm cười rộ lên: "Có biết bất ngờ là gì không?"

Ông nhìn bộ dáng Tɧẩʍ ɖυ từ trên xuống dưới, thở dài một tiếng: "Gần đây lại thức đêm học bài phải không? Sao ba cứ cảm thấy con gầy đi một chút?"

Tɧẩʍ ɖυ nhéo nhéo thịt trên mặt, lẩm bẩm nói: "Ba, loại lời này tuyệt đối sẽ làm một đứa mập mạp vui vẻ, nhưng sao ba lại dùng loại biểu tình bi thương như vậy khi nói câu này chứ?"

Hơn một tháng không gặp ba, Tɧẩʍ ɖυ liền nói thêm vài câu. Dư quang nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Chu Từ Dẫn, mới đột nhiên nhớ tới phải giới thiệu anh: "Ba, đây là bạn của con, tên là Chu Từ Dẫn."

Ông Thẩm mỉm cười: "Bạn mới sao?"

Chu Từ Dẫn đứng thẳng tắp, bàn tay vốn cắm trong túi cũng theo bản năng rút ra, buông xuống hai bên người. Mặt mày nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, ngũ quan rõ ràng.

Anh nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Tɧẩʍ ɖυ bất tri bất giác gầy đi.

Trên mặt Tɧẩʍ ɖυ còn mang theo chút mập mạp, nhưng cằm nhọn lại không ít. Ánh mắt to mà trong suốt, lóe ra ánh nước, sau khi nói xong, liền quay đầu cong mắt nhìn về phía anh.

Như có sợi dây cảm xúc chạm vào trong tim, vành tai Chu Từ Dẫn trong nháy mắt đỏ lên, anh gật gật đầu, kéo ra một nụ cười.

"Cháu chào chú."

"Chào cháu." Ông Thẩm hòa ái gật gật đầu với anh, chỉ về một hướng, "Đi trước đã, nơi này có quá nhiều người. Xe của chú ở đằng kia, tiện thể đưa cháu về."

Ba người đồng thời đi về phía bên kia.

Rất nhanh, Tɧẩʍ ɖυ giống như phát hiện ra đại lục mới, kề sát Chu Từ Dẫn, nhìn chằm chằm lỗ tai anh, không thể tin được: "Chu Từ Dẫn, có phải tớ nóng đến mức xuất hiện ảo giác rồi không, tớ cư nhiên lại nhìn thấy tai cậu đỏ lên."

Chu Từ Dẫn không nhìn cô, nói với ông Thẩm: "Cảm ơn chú."

"Cậu sẽ không phải là đang thẹn thùng chứ." Tɧẩʍ ɖυ cũng không ngại sự lạnh lùng của anh, cô kiên trì, vẫn như cũ một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, "Tớ hiện tại có chút không thể tin được, da mặt cậu dày như vậy ---"

"..."

Chu Từ Dẫn như không thể nhịn được nữa, nhưng lại không muốn ở trước mặt trưởng bối phá hỏng hình tượng của mình, đành phải cắn răng, tiến đến bên tai cô, dùng âm lượng ba Thẩm không nghe được cắt ngang lời cô, "Cậu im miệng cho tớ."

Tɧẩʍ ɖυ dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Cô đột nhiên tăng âm lượng, cố ý để cho ông Thẩm có thể nghe thấy cô: "Cái gì? Cậu bảo tớ im miệng lại à?"

Chu Từ Dẫn: "..."