Lần này Chu Từ Dẫn quyết tâm giả ngủ, gọi thế nào cũng không động đậy.
Quan hệ giữa Tɧẩʍ ɖυ và Lý Dục Đức vốn dĩ không tính là quen thuộc, mất đi Chu Từ Dẫn làm trung gian, bọn họ cũng không còn đề tài nói chuyện phiếm, nói thêm vài câu thì mỗi người một việc.
Rất nhanh, tiếng chuông vào học đã vang lên, nhưng vị trí bên cạnh Tɧẩʍ ɖυ vẫn trống rỗng như cũ.
Cùng lúc đó, một nữ sinh dáng người cao gầy giẫm lên tiếng chuông bước vào lớp học, cô ấy tựa như là chạy tới, vừa ngồi vào chỗ liền dựa lưng trên ghế, thở hồng hộc nghỉ ngơi một hồi. Cô quay đầu lại, thở hổn hển, rất vui vẻ mà chào hỏi Tɧẩʍ ɖυ.
"Xin chào, bạn cùng bàn, tớ tên là Dư Tiêu Tiêu."
Cô là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đậu khấu niên hoa*, là độ tuổi đẹp nhất, cả người tràn đầy sức sống, như một nguồn ánh sáng không bao giờ tắt. Cô trời sinh có đôi mắt đào hoa, hơi nhếch lên, con ngươi vừa to vừa sáng. Cười lên lộ ra trên mặt một má lúm đồng tiền nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
*Đậu khấu niên hoa: Lứa tuổi dậy thì của nữ.
Diện mạo này không có bất kỳ áp lực nào mà bình dị gần gũi.
Ấn tượng đầu tiên của Tɧẩʍ ɖυ đối với cô rất tốt, cô cười cười, đáp lại: "Tớ là Tɧẩʍ ɖυ, Du trong quyết tâm không đổi*."
*Tɧẩʍ ɖυ: 沈渝
Quyết tâm không đổi: 矢志不渝
Nghe cô nói như vậy, Dư Tiêu Tiêu cũng khoa tay múa chân mà bổ sung thêm một câu: "Tiêu của tớ chính là Tiêu trong hiu quạnh, vắng vẻ*."
* Dư Tiêu Tiêu: 余潇潇
Hiu quạnh, vắng vẻ: 萧瑟
Trong lúc hai người bọn cô nói chuyện với nhau, giáo viên chủ nhiệm đi vào, cả lớp nhất thời lặng im như tờ.
Tɧẩʍ ɖυ quay đầu lại, chú ý tới Chu Từ Dẫn còn đang nằm sấp trên bàn, cô gõ gõ bàn của anh, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng ngủ nữa, giáo viên đến rồi."
Chu Từ Dẫn không động đậy, phản ứng rất chậm. Qua vài giây mới ngồi dậy, vẻ mặt lười nhác, trên má vì nằm sấp ngủ mà hằn ra một vết đỏ. Anh duỗi thắt lưng, sau đó dùng tay phải chà chà mặt, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
"Chào các em. Cô họ Diệp, là giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm nay, cũng là giáo viên toán của các em." Giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng, biểu tình hòa ái, "Tiết này vốn là tiết tiếng Anh, nhưng chúng ta vừa mới phân lớp, nên cô đã trao đổi tiết học này với giáo viên tiếng anh của các em, để tiết này chúng ta mở một buổi sinh hoạt lớp ngắn."
Sau khi nói xong, cô viết chữ "Diệp" thật lớn trên bảng đen, rồi nói một đống những điều cần lưu ý trong lớp, chọn ra cán bộ lớp.
Tɧẩʍ ɖυ chống cằm, nghe một hồi liền buồn chán ngồi làm đề toán.
Sau khi chỉ định cán bộ lớp, chủ nhiệm lớp đột nhiên lấy ra một chồng giấy từ túi tài liệu, nói: "Đây là bảng điểm của kỳ thi phân lớp lần này, các bạn ngồi trước giúp cô phát ra cho lớp. Chỗ ngồi của lớp chúng ta trước hết cứ như vậy, đợi sau khi thi cuối tháng xong, học kỳ sau sẽ dựa theo kết quả đó để chia chỗ ngồi lại, các bạn học có thành tích cao sẽ ưu tiên được chọn chỗ ngồi."
Giáo viên chủ nhiệm nói chuyện cũng không dài dòng, rất nhanh đã nói xong chuyện cô muốn nói, cô nhìn đồng hồ còn mười lăm phút nữa mới hết tiết: "Lần này mỗi lớp đều có học sinh mới chuyển vào, các em hẳn là vẫn còn nhiều bạn chưa biết nhau. Hay là mọi người tự giới thiệu bản thân đi? Nói ngắn gọn, đừng dài quá, không đủ thời gian đâu."
Thấy học sinh không phản đối, chủ nhiệm chỉ vào tổ đầu tiên, nói: "Vậy từng người các em giới thiệu đi."
Bởi vì mỗi người tự giới thiệu rất ngắn gọn, cơ bản chỉ nói tên họ và lớp học trước đó, không mất nhiều thời gian.
Rất nhanh đã đến lượt Tɧẩʍ ɖυ, cô ở trong lòng thầm nhẩm lại lời nói, đứng dậy rồi nhanh chóng nói: "Tớ tên là Tɧẩʍ ɖυ, Du trong quyết tâm không đổi."
Sau Tɧẩʍ ɖυ là Chu Từ Dẫn.
Bộ dáng Chu Từ Dẫn cực kỳ mệt mỏi, cũng giống cô không giới thiệu đến lớp học cũ, mặt dày nói: "Tớ tên là Chu Từ Dẫn, Từ trong Thành Bắc Từ Công, Dẫn trong trêu hoa ghẹo nguyệt*."
* Chu Từ Dẫn: 周徐引
Thành Bắc Từ Công: 城北徐公
Trêu hoa ghẹo nguyệt: 招蜂引蝶
Câu giới thiệu không biết xấu hổ này làm mọi người trong lớp bật cười, không khí cũng vì vậy mà náo nhiệt hơn.
Tɧẩʍ ɖυ không nhịn được mà nhìn anh một cái, vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt của anh.
Chu Từ Dẫn nhếch môi, lặng lẽ phun ra ba chữ: "Có ý kiến?"
Nhìn chằm chằm anh, Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cô cố ý gật gật đầu rồi quay lên.
"..."
Xong lượt này, không bao lâu liền đến lượt Dư Tiêu Tiêu, cô tựa hồ rất am hiểu việc đối phó với loại chuyện này, đứng lên nhìn xung quanh, giọng điệu vô cùng hoạt bát: "Tớ là Dư Tiêu Tiêu, trước đây học lớp ba, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Lý Dục Đức ở phía sau nhanh chóng tự giới thiệu bản thân xong, sau khi ngồi xuống nháy mắt với Chu Từ Dẫn: "Chu Từ Dẫn, cô bạn phía trước hình như rất xinh đẹp nha."
Chu Từ Dẫn không có ý kiến, như là lười phản ứng lại. Anh tiện tay cầm lấy bảng thành tích vừa mới phát xuống, cúi đầu nhìn. Tuy đã sớm xem qua, nhưng khi nhìn lại tâm tình vẫn rất kém. Biểu tình của anh trong nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm.
Lý Dục Đức liếc một cái, đột nhiều bật cười: "Hahaha, ngữ văn của cậu sao chỉ có sáu mươi điểm? Bài thi lần này rất dễ nha!"
Chu Từ Dẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có thể câm miệng được không."
Nghe vậy, Tɧẩʍ ɖυ quay đầu lại, thật lòng an ủi: "Không sao đâu, lần sau thi tốt một chút là được."
Chu Từ Dẫn thả lỏng lông mày, biểu tình hòa hoãn lại, anh đưa tay kéo đuôi tóc của cô, thoạt nhìn tâm tình vẫn không tốt lắm, giọng nói có chút trầm thấp, rầu rĩ không vui nói: "Đưa bảng thành tích của cậu cho tớ xem thử."
Tɧẩʍ ɖυ thuận theo đưa bảng điểm cho anh.
Tɧẩʍ ɖυ --
Ngoại ngữ: 96; Toán học: 70; Tiếng Anh: 90; Khoa học tự nhiên: 157; Tổng điểm: 406; Xếp hạng: 836.
Chu Từ Dẫn sửng sốt, nhếch khóe miệng, so sánh với mình --
Ngoại ngữ: 60; Toán học: 102; Tiếng Anh: 67l Khoa học tự nhiên: 180; Tổng điểm: 409; Xếp hạng: 829.
Trường có 1000 học sinh học khối khoa học tự nhiên, hai người họ đều ở hạng kém.
Sương mù trên mặt Chu Từ Dẫn trong nháy mắt đã tan đi, đôi lông mày đen như lông quạ nhếch lên, đuôi mắt giương lên, một tay nâng má, giọng nói càng thêm rõ ràng: "Xem ra vẫn là tớ nên giúp cậu."
Tɧẩʍ ɖυ nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ đến hai người bọn họ bây giờ chắc đã là bạn bè, nên vẫn thành thật nói: "Tớ cố ý đấy. Tớ không làm văn, đề toán phần lớn tớ cũng không làm, tiếng anh cũng không viết bài luận, khoa học tự nhiên thì tớ không nhớ, dù sao thì chỉ cần những câu thuận mắt là tớ làm."
Chu Từ Dẫn: "..."
Lý Dục Đức và Dư Tiêu Tiêu nghe vậy đều quay đầu lại, mang bộ dáng "Đại thần xin hãy nhận của ta một lạy", Tɧẩʍ ɖυ không biết nên đáp lại phản ứng của bọn họ như thế nào, nên chỉ có thể xấu hổ mà cười cười với hai người bọn họ, lại nhìn về phía Chu Từ Dẫn.
Nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt Chu Từ Dẫn, Tɧẩʍ ɖυ có chút áy náy, nhưng lại sợ khiến cho anh cảm thấy bị lừa gạt sau khi mình thi quá tốt, đành phải cắn răng kiên trì nói: "Hôm qua tớ đến văn phòng làm việc của giáo viên chính là vì chuyện này."
Nhắc tới văn phòng, Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên nhớ tới người hôm qua cô đυ.ng phải rất giống anh ở văn phòng, hỏi: "Đúng rồi, hôm qua cậu có đến văn phòng không? Tớ cảm thấy hình như tớ đã gặp cậu ở đó."
Chu Từ Dẫn vẫn còn đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều vì lời nói vừa rồi của cô, bi thương gật gật đầu.
Tɧẩʍ ɖυ kéo dài đề tài, tò mò hỏi: "Cậu đi đến đó làm gì vậy?"
Nghe thấy vấn đề này, biểu tình đau buồn của Chu Từ Dẫn lập tức biến mất, anh thuận miệng nói bậy: "Đi hỏi giáo viên xem tớ được phân vào lớp nào."
Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là anh đi lý luận với giáo viên vì sao môn ngữ văn anh nghiêm túc viết hết toàn bộ bài thi nhưng chỉ có sáu mươi điểm, sau đó bị giáo viên đuổi ra ngoài đâu.
Hai người đang trò chuyện hăng say, không hề chú ý tới giáo viên chủ nhiệm đang đứng ngay bên cạnh bọn họ.
Câu trả lời này hiển nhiên quá mức có lệ, Tɧẩʍ ɖυ nghi ngờ hỏi: "Sao cậu không trực tiếp xem ở bảng thông báo? Nhập mã học sinh vào là tìm được mà."
Thấy không lừa gạt được, Chu Từ Dẫn không trả lời, nằm sấp xuống giả bộ ngủ.
Tɧẩʍ ɖυ có chút buồn bực: "Sao cậu lại ngủ?"
Chu Từ Dẫn không để ý đến cô.
Tɧẩʍ ɖυ suy nghĩ một chút, suy đoán nói: "Cậu không muốn trả lời phải không?"
Chu Từ Dẫn vẫn không để ý tới cô.
Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy phản ứng này của anh có chút thú vị, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh, hạ thấp giọng xuống, không ngừng nói: "Một người con trai mà gặp chuyện liền trốn tránh, không biết đối mặt với hiện thực."
Nghe cô nói như vậy, Chu Từ Dẫn không nhịn được nữa, ngẩng đầu, đang định lý luận với cô thì thấy giáo viên chủ nhiệm đang đứng phía sau Tɧẩʍ ɖυ, tò mò nghe nội dung nói chuyện phiếm của bọn họ.
"..."
Chu Từ Dẫn trong nháy mắt nuốt lại tất cả lời anh muốn nói, anh nháy mắt với Tɧẩʍ ɖυ, nhìn Tɧẩʍ ɖυ nửa ngày vẫn là một bộ dáng không hiểu chuyện gì, chỉ có thể thất bại chống tay lên trán, tay kia cầm bút viết cái gì đó lên giấy.
Tɧẩʍ ɖυ lo lắng hỏi: "Mắt cậu bị sao vậy? Bị cái gì vào sao?"
Chu Từ Dẫn không biết nên nói gì, anh trầm mắt đem tờ giấy vừa viết đặt trước mặt cô.
【Giáo viên đang đứng phía sau cậu. 】
Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy nội dung thì cả người cứng đờ, lại ngẩng đầu nhìn Chu Từ Dẫn, xem xét tính chân thật của câu này. Nhận thấy được biểu tình nặng nề của anh, cô mới đối mặt với sự thật, thấy chết không sờn mà quay mặt lại.
Chuông tan học vừa vặn vang lên, chủ nhiệm lớp cười một cái, cũng không làm khó dễ hai người bọn họ, thấy Tɧẩʍ ɖυ ngồi ngay ngắn thì đi lên bục giảng.
Tɧẩʍ ɖυ thở phào nhẹ nhõm, biểu tình còn có chút xấu hổ, cô nhìn xung quanh, phát hiện các bạn học đều không đặt sự chú ý lên người cô mới yên tâm.
Chu Từ Dẫn phía sau thấp giọng lẩm bẩm nói: "Một chút ăn ý cũng không có."
"Lần này chỉ vậy thôi." Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, "Sau này các em phải chú ý, lên lớp không được nói chuyện, các em hiện tại đã là học sinh lớp mười hai, phải nắm chắc từng phút từng giây. Được rồi, tan học đi."
Nói xong giáo viên liền đi ra khỏi phòng học.
Như được bật công tắt, phòng học trở nên ồn ào, giống như trong nháy mắt từ thư viện biến thành cái chợ.
Chu Từ Dẫn và Lý Dục Đức phía sau đang tán gẫu về một trò chơi nào đó, Dư Tiêu Tiêu cũng quay đầu gia nhập đề tài của bọn họ, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy nghe không hiểu bọn họ nói cái gì liền quay đầu lại, suy nghĩ đề thi cuối cùng.
Không nói chuyện được bao lâu, Chu Từ Dẫn liền mất hứng thú, lập tức dời mục tiêu. Anh đá vào ghế Tɧẩʍ ɖυ, nói: "Quay xuống đi."
Tɧẩʍ ɖυ không quay đầu lại, tiếp tục suy nghĩ câu hỏi trong đề thi, nhỏ giọng trả lời: "Đợi chút đã."
Có lẽ không nghe thấy lời cô đáp lại, Chu Từ Dẫn cảm thấy mình bị phớt lờ. Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô. Đôi mắt của anh rất sáng, màu đen thuần khiết, giống như những vì sao phủ kín đầy trời.
Giờ phút này, anh cố ý căng mặt, vẻ mặt nghiêm túc, cố nèn vài phần tức giận.
Thấy Tɧẩʍ ɖυ vẫn cúi đầu nhìn đề thi như cũ, nửa ngày cũng không có ý muốn ngẩng đầu, Chu Từ Dẫn mím môi, nghiêm nghị nói: "Việc cậu không quay đầu lại đã gây ra một rắc rối lớn, tớ cảm thấy mình không được đối xử công bằng."
Vừa viết xong chữ "Giải" đã bị anh cắt ngnag, Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Sao lại không công bằng?"
Chu Từ Dẫn nói thẳng: "Cậu muốn nói chuyện với tớ thì trực tiếp quay đầu lại là được, còn tớ muốn nói chuyện với cậu thì phải đợi cậu chủ động quay đầu lại, quyền chủ động đều nằm trong tay cậu, chẳng lẽ không công bằng?"
Nghe được câu nói có vẻ có lý này, Tɧẩʍ ɖυ cẩn thận suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Cậu có phải đã quên cái gì rồi không?"
Chu Từ Dẫn nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp đi.
"Vừa rồi không phải cậu đã cho tớ thấy quyền chủ động xuất sắc của cậu rồi sao?"
"Cái gì?"
"Nằm sấp trên bàn giả vờ ngủ."
Chu Từ Dẫn: "..."