(Hình ảnh được lấy từ nhân vật trong otome game killers and strawberry)
*Trung tâm thành phố H, quận Hameko, giáp thuộc vành đai thành phố H.
Đúng với cảnh quan của một đô thị đang phát triển, mọi thứ hầu hết đều là công nghệ hiện đại, đến cả làn xe đều được ngăn nhau và được kiểm ngặt chặt chẽ bởi chính phủ. Tất cả đều đang áp dụng chính sách mới ra của tiến sĩ K được chính phủ đề xuất và cho vào hoạt động.
Những tòa nhà chung cư san sát nhau hứng trọn ánh nắng mặt trời chiếu từ trên cao xuống tạo thành những tấm gương lấp lánh ánh kim sáng chói, phản phất màu cam, tô điểm một vùng trời. Bóng dáng bé nhỏ với đôi guốc màu hồng phấn nhảy nhót trên đường rẽ vào hướng siêu thị A.
"Chào chú Chiêu!"
Bác bảo vệ đứng góc phải cửa ra vào cười tươi nhìn cô gái nhanh nhảu trước mắt.
"Mới đó mà Y Hà nhà ta tròn đôi mươi rồi, haha!"
Y Hà lục lọi trong túi đeo chéo, lấy ra một viên kẹo đưa cho bác Chiêu.
"Chúc bác một ngày làm việc tràn đầy năng lượng! Con đi mua chút đồ làm cơm tối đây!"
Nói rồi cô chạy một mạch vào trong siêu thị.
"Alo, Nguyệt Nhi. Tối nay em muốn ăn gì, để chị mua một thể!"
"Á!"
Tây Y Hà không may đυ.ng trúng xe hàng vào một người đàn ông che kín mặt, cô vội vàng xin lỗi, tiến tới đỡ người đàn ông mà cô vừa đυ.ng trúng.
"Anh có sao không, tôi xin lỗi anh nhiều nha!"
Lúc này, mắt chạm mắt, người đàn ông quay mặt sang chỗ khác.
"Không sao", rồi hắn bỏ đi.
"Ơ, anh gì đó ơi, anh làm rơi đồ này! Anh ơi!"
Cô nhặt bao đen ở dưới sàn lên cất vào túi, mua đồ xong cô tìm bác Chiêu bảo vệ đưa bác cái bao đen ban nãy cô vừa nhặt được.
"Bác ơi, nãy con có đυ.ng phải một người đàn ông, anh ta làm rơi cái bao này, nhờ bác thông báo loa giúp con nha! Con cảm ơn bác."
Tây Y Hà vừa về đến nhà, cô lại nhớ tới ký hiệu được khảm chìm trên bao đen ban nãy, cảm giác kí hiệu đó rất quen thuộc, cô đã từng gặp ở đâu đó rồi. Nó gợi cô nhớ, lúc cô còn nhỏ, mẹ cô bỏ rơi hai chị em cô ở lại cô nhi viện rồi đi mất với chiếc xe, trên chiếc xe có dán ký hiệu y như cái cô đã thấy ở cái bao màu đen.
"Trùng hợp vậy.. có lẽ nào?"
"Hù!" Nguyệt Nhi từ đằng sau lấy đà chạy lạy ôm Y Hà.
"Á!" cô quay đầu lại nhìn "Con bé này, làm hết cả hồn."
Nguyệt Nhi buông tay, soạn đồ trong túi, vừa nói con bé vừa mang đồ vào bếp.
"Em thấy chị vừa về, đứng thất thần như mất hồn vậy, nên em hù cho chị tỉnh đó."
Hai chị em cô từ nhỏ bị bỏ rơi ở cô nhi viện, hai năm sau có đoàn tử thiện đến thăm, như hợp duyên với vợ chồng bác Chiêu, thế là hai chị em cô được nhận nuôi. Nhận nuôi hai chị em cô chưa được bao lâu thì bác gái lâm bệnh qua đời, bác trai cũng vì thế sống khổ suốt mấy năm qua. Hai chị em cô rất biết ơn hai người bác đã nhận nuôi, sau khi học xong cấp ba, Tây Y Hà đi làm thêm khắp nơi để lo tiền cho cô em Nguyệt Nhi lên đại học. Suốt ba năm ròng rã, bác Chiêu không còn dấn thân vào rượu chè nữa, thay vào đó bác xin chân bảo vệ làm ở siêu thị gần nhà để tiện chăm lo cho hai chị em Y Hà và Nguyệt Nhi. Cuộc sống dù khó khăn đến mấy, chỉ cần đứa trẻ quá hiểu chuyện, người lớn sẽ tự giác ngộ nhận ra sớm hơn là tự bản thân họ ngộ nhận.
Nhiều lúc Y Hà tự hỏi bản thân "Tại sao năm đó mẹ lại bỏ rơi hai chị em cô?"
Câu hỏi đó như in sâu vào trong tiềm thức của Y Hà vậy, mỗi lần buồn, cô hay nhớ về mẹ và tự hỏi câu hỏi đó, bất giác cô thở dài một hơi. Nguyệt Nhi hiểu chuyện không kém Y Hà, nhìn người chị như người mất hồn khuấy nồi canh muốn cạn cả nước, nhỏ lắc đầu ngao ngán.
"Chị mà không mau tắt bếp thì chị em mình khỏi có canh để ăn luôn đó chị Hà."
Y Hà giật mình nhìn nồi canh, cô hậu đậu tắt bếp.
"Thôi chị ra ngồi bàn đi, để em mang canh ra."
"Nhờ em vậy, chị xin lỗi, nay chị có hơi suy nghĩ nhiều."
Y Hà vỗ vỗ trán mấy cái, mang chén đũa ra bàn.
"Nguyệt Nhi, em sắp học hết khóa chưa?"
Y Hà gắp miếng thịt bỏ vào bát cơm của Nguyệt Nhi.
"Dạ, hết tháng sau là hết khóa này rồi chị ạ. Em tính học xong khóa này rồi xin bảo lưu một thời gian."
Tây Y Hà ngạc nhiên "Sao em lại bảo lưu? Em vẫn đang học tốt thì em cứ ráng học đi. Còn lại tiền học chị lo cho em được!"
Nguyệt Nhi múc vá canh bỏ vào chén, đầu lắc lắc từ chối.
"Không đâu, em thấy chị làm cực khổ, về đến nhà mệt đừ người ra thế kia mà bảo là lo được cho em à."
Tây Y Hà xoa đầu con bé, cô biết tính khí Nguyệt Nhi lúc nào cũng nóng nảy, bồng bột, nên tiền làm bao nhiêu cô đều bỏ vào một tài khoản ngân hàng riêng.
"Em yên tâm" cô móc trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng nhỏ bằng lòng bàn tay đưa cho Nguyệt Nhi.
"Em cầm lấy mà đóng tiển học, tiền còn dư trong đó đủ để em tiêu xài đến cuối năm đấy!"
Nói rồi cô mang chén đũa ra bồn rửa, để lại cô em rưng rưng nước mắt nhìn chị mình làm việc.
"Chị à, em cảm ơn chị! Em chỉ có mình chị là người thân duy nhất của em thôi! Cho nên là.. em sợ mất chị lắm, hu hu!"
* Bến cảng Hetsuji, biển Hagi, thành phố Shina
"Đã liên lạc với bên đó chưa?"
Người đàn ông trung niên, mái tóc trắng được vuốt keo chỉn chu tạo thành từng đường sóng theo nếp, gọn gàng, tăm tắp, bận trên mình bộ tuxedo đắt đỏ, tay ông ta cầm cục ruby sáng giá. Ngắm nghía một hồi lâu, ông ta để lại trong một chiếc hộp đỏ lụa rồi sai người cất đi.
"Dạ thưa ông chủ, chúng ta đã bàn bạc xong kế hoạch với bên đó rồi."
"Hừm!"
Chàng trai mái tóc đỏ hoe hai bốn trên hai bốn đều kè kè sát ông chủ, gã cau mày, coi như thằng này không làm được việc rồi.
"Bàn bạc xong mà bên đối phương vẫn chưa ra giá cho kèo này?"
Nói rồi gã ta đá một phát ngay bụng thuộc hạ "Mày bị ngu à?"
"Được rồi Kiệt Giai." người đàn ông trung niên ngoắc tay ra lệnh, gã ta mới chịu lùi xuống.
"Đây là cảnh cáo, cút!"
"Dạ vâng, em.. em xin phép ông chủ và đại ca em lui!"
Tên đàn em ôm bụng chạy bán sống bán chết ra ngoài.
"Kiệt Giai, ta cần con làm một việc!"
"Vâng, thưa cha!"
Gã cao to nom điển trai đó, ấy vậy là con trai của ông trùm khét tiếng nhất nhì đất Shina. Gã ta đẹp chuẩn kiểu phong lưu, nhưng ít ai biết gã không để ý ai cả, ngoại trừ một người, đó là Diệp Tiểu An - người chị họ của gã. Kiệt Giai hết mình vì sự nghiệp của cha, gã đã nguyện ăn thề cắt tay lấy máu pha rượu trước mặt cha gã rằng, gã sẽ luôn trung thành hỗ trợ cha gã hết mình.
*Thành phố Najiishawa - đô thị Gacha
Tại cái đất nước S này, chứa không biết bao nhiêu là thành phố nổi tiếng, ngoài hai thành phố trên thì còn có cả thành phố Najiishawa - thành phố của giới thượng lưu.
Ít ai biết tọa lạc tại thành phố xinh đẹp lung linh sắc vàng huyền ảo này, lại ẩn chứa những thế lực ngầm to lớn, đồ sộ như thế nào. Đỉnh điểm một thời là Liquo. Một băng đảng có tiếng lúc bấy giờ, cho tới nay đã bị xóa sạch, không còn dấu vết nào của băng đảng còn sót lại. Người đời truyền tai nhau cho rằng băng đảng Liquo đã bị một thế lực ngầm nào đó vùi dập và gϊếŧ sạch tất cả. Nhưng đó chỉ là lời đồn, và vì là lời đồn nên băng đản đó cũng đã đi vào dĩ vãng.
Đương nhiên một rừng không thể có hai hổ, nhưng suy cho cùng Liquo lụi tàn, thì thế lực khác cũng sẽ đi lên cầm quyền, nổi tiếng nhất xứ Najiishawa hiện tại - Ông Lâm Tru Quyền - Đời thứ tám của dòng họ quyền quý Lâm gia.
"Chuyện này có vẻ nghiêm trọng, đây là quyết định của CT sao?" ông Quyền nhâm nhi tách trà, khà một tiếng sảng khoái.
"Gọi cậu chủ ra gặp tôi."
"Vâng, thưa ông chủ!"
Cô hầu gái khúm núm, cúi người bước đi nhanh chóng tới khu vực sảnh trong viện, cô hầu gái cung kính nói "Thưa thiếu gia, ông chủ cho gọi người."
Chàng thiếu niên tóc hồng phớt đang ngồi nghiên cứu các cuốn sách về pha chế rượu, mày cậu cong lại "Ừm, tôi ra giờ!"
"CT sao? Cha không đùa đấy chứ?" người con trai đang rót trà cho người đàn ôn trung niên dừng tay, cậu khó hiểu, đó giờ rất ít nhiệm vụ dài hạn, nếu có, đó được xem là nhiệm vụ tối mật cấp cao, chỉ những người cực kì thông thạo mối có thể được chỉ định đi.
Ông Quyền biết tập đoàn CT lớn mạnh như thế nào, nhưng việc phải cử con trai ông đi, đó phải là việc cực kì hệ trọng.
"Vâng, con hiểu rồi thưa cha."
Nói rồi chàng thiếu niên vui vẻ về phòng chuẩn bị đồ đạc theo lời ông Quyền dặn dò.
*Khu công nghiệp khai thác khoáng sản - Wahiba - thành phố Shina
"Thưa chủ tịch bên CT gửi tin tới!"
Người đàn ông đẹp lão trước mắt, tay đung đưa ly rượu theo nền nhạc jazz du dương trong phòng làm việc, ông ta đặt ly rượu xuống.
"Được rồi, gọi cậu chủ đến gặp ta!"
"Vâng, thưa chủ tịch."
Tiếng nhạc jazz trầm ấm đã phát được hơn nửa bài thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Vẻ ngoài hút hồn với mái tóc bạch kim dài tới ngang vai này, rốt cuộc là mỹ nam nhà nào đây? Anh ta đẹp một cách mỹ miều, không ai khác chính là con trai cả của chủ tịch tập đoàn cung cấp khoáng sản lớn nhất thành phố Shina - Trần Khang Manh.
"Cha cho gọi con?"
Ông Trần Chung Danh nghiêm mặt hồi lâu, dường như ông không muốn rời xa đứa con trai bé bỏng của ông, vừa nhìn thấy con trai tới, ông trầm mặc xuống hẳn.
"Có nhiệm vụ từ CT, họ cử con đi.."
Ông Danh chưa nói hết câu, mỹ nam đáp lời "Con hiểu rồi thưa cha, con sẽ đi!"
"Nhưng con chưa nghe ta nói hết mà." ông Danh mếu máo nhìn đứa con trai bé bỏng trước mặt.
"Ôi! Đứa con trai bé bỏng của ta sắp phải xa ta một thời gian rồi."
Mỹ nam Khang Manh vẫn nét mặt lạnh tanh, chỉ hỏi một câu duy nhất.
"Vậy tổng cộng là bao nhiêu người?"
Ông Danh cũng không muốn làm trái lời CT, chỉ biết ngậm ngùi, buồn rầu đáp.
"Sáu sát thủ chuyên nghiệp, trong đó có cả con được chỉ định."