Chương 51 (3): Không nghịch.
Long Nghị xoay người, đặt thanh niên dưới thân mình.
Ván giường bằng thép sử dụng lâu ngày phát ra tiếng "Két" vang dội, như ngấm ngầm trút tất thảy cảm xúc hoan ái dục tình cả hai kiềm chế.
Long Nghị chống khuỷu tay bên gáy Tần Thiên. Thay đổi tư thế rồi, gương mặt người bên dưới hoàn toàn lộ rõ dưới ánh đèn mờ, cánh môi căng đỏ mịn màng càng trở nên quyến rũ đến vô cùng.
Có lẽ rút ra quá gấp gáp, không biết nước bọt hay thứ gì đó còn vương vãi trên cánh môi, lóng lánh dâʍ đãиɠ lạ lùng.
"... Em học ở đâu?"
Con mắt Long Nghị sâu hun hút, giọng khàn đặc đặc đáng sợ.
Anh giơ tay lên, ngón cái miết lấy chất dịch óng ánh trên môi, chẳng biết là muốn lau đi hay là khiến thanh niên nuốt vào, lòng bàn tay cứ mải miết bóp nặn cánh môi ửng sắc đỏ thêm nhiều lần, hệt như đang nghiền một đóa hoa rực rỡ cho đến khi cho ứa nước ra mới thôi.
"Không... ư ưʍ... Không học với ai ạ..."
Bờ môi bị kiểm soát, ngay cả nói chuyện Tần Thiên cũng lờ mờ không rõ chữ.
Ánh mắt chăm chú của người đàn ông khiến cơ thể cậu nóng rực lên, cảm giác khoang miệng được lấp đầy cực đại đến độ chưa kịp thích ứng đã thình lình trống rỗng, hai cánh môi hé mở như con cá vừa ngoi khỏi mặt nước.
Mùi xạ hương hòa trộn với mùi thuốc lá vấn vương trên chóp mũi, Tần Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng cây gậy khổng lồ vừa ngậm trong miệng đang chễm chệ trên bụng mình, nóng hổi, cương cứng, và dường như lại vừa lớn lên thêm.
"Em... muốn..." Tự chính bản thân em muốn.
Muốn anh Long.
Muốn tất cả của anh Long.
Tần Thiên gấp gáp thở dốc, còn chưa nói hết câu đã thè lưỡi, không nhịn nổi vội vã chặn ngón cái đầy chịu đựng lại, lấp đầu lưỡi vào giữa kẽ hở đôi môi và ngón tay mà liếʍ láp lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông.
Eo Tần Thiên còn đang cọ cọ trên nệm như muốn tìm tư thế dễ chịu nhất, vặn tới vẹo lui, đến mức cái quần khó khăn mới níu lại được giữa hai chân trượt dần xuống.
Không biết ai thiếu kiên nhẫn đưa tay xé toạc ràng buộc sau cùng, cơ thể trần trụi của cả hai dán lấy nhau, bốn chân quấn quít, đôi chân trắng hơn dường như hiếu động hơn một chút, đầu gối cứ nép sát mơn trớn lung tung lên cặp đùi to khỏe kia, mãi khi sức chịu đựng của chủ nhân nó khô cạn, đè đôi chân ấy gọn dưới cơ thể mình.
"Vẫn nghịch ngợm..."
Toàn bộ ngón cái Long Nghị đã bị Tần Thiên liếʍ lướt đẫm, đôi mắt đen láy của thanh niên nhìn anh chăm căm, cánh môi đỏ au mυ'ŧ mát ngón tay anh như vừa ngặm nuốt phần nhạy cảm bên dưới, đầu lưỡi hồng hào chốc chốc đưa ra như chiếc lông vũ âu yếm gan bàn tay tạo cảm giác nhồn nhột ngứa ngáy.
Dường như câu uy hϊếp của anh chẳng có chút tác dụng nào, thanh niên vẫn nhẹ nhàng ngậm lấy, ngắn nghiến đốt ngón tay kia. Long Nghị cảm nhận khoang miệng ấm nóng không ngừng co cụm lại như hút chặt, vừa như cám dỗ lại vừa như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Long Nghị nặng nhọc thở hắt ra. Anh bỗng rút ngón tay về, cúi đầu cắи ʍút̼ cái miệng làm càn nọ, nuốt trọn bờ môi nộn thịt lẫn cái lưỡi vào khoang miệng mình như muốn trừng phạt. Cái lưỡi to cậy khỏe càn quét khắp phía, đầu lưỡi đảo vào ngóc ngách sâu nhất, chặn hút tiếng rêи ɾỉ lẫn nghẹn ngào muốn thoát ra từ cổ họng người dưới thân. Một thoáng nhất thời gian phòng chỉ còn lại tiếng môi lưỡi mυ'ŧ mát, cùng với tiếng thở dốc trầm đυ.c hỗn độn.
Từ nửa thân dưới khuất tầm nhìn, dương v*t của cả hai đã cứng đến nỗi cạ dính vào nhau, dựng đứng trên bụng từ lúc nào.
Như măng mùa xuân thức dậy từ giấc ngủ đông dài khao khát tưới tắm, hai chồi măng chui khỏi mặt đất, bất cẩn chạm vào nhau. Giọt sương đọng trên chóp đỉnh đang run rẩy trào xuống giữa lúc đυ.ng độ, dọc theo khe rãnh lả lướt khắp lớp vỏ ngoài, nhỏ thẳng vào bụi cỏ, thấm ướt vùng rậm ấy.
Tần Thiên thoáng nheo mắt, chỉ biết thân dưới mình đã cương cứng đến sắp nổ tung.
Gương mặt người đàn ông áp sát vào cậu, rõ ràng là giữa mùa đông, thế mà sao trán cậu mướt mồ hôi, đến cả chóp mũi cao thẳng rịn tầng mồ hôi mỏng, thoạt trông vừa hấp dẫn vừa khiêu gợi.
Đầu lưỡi bị liếʍ mυ'ŧ đến run lên, Tần Thiên đắm sâu vào chiếc hôn ngày càng hung hãn của Long Nghị, nhịn không được phân thần nghĩ đến thân dưới.
Cậu hẩy hông như nhóc chó con, cạ dương v*t dựng thẳng của mình lên cơ thể to chắc của người đàn ông, mảng da hơi chùng cạ quẹt đỏ ửng lên, thể hang sưng tấy ma sát vừa ngứa vừa nóng, khiến Tần Thiên không nhịn được rịn tiếng rêи ɾỉ.
"Ưʍ... ư..."
Không đủ... Vẫn không đủ.
Muốn... nhiều hơn nữa.
Cánh môi nóng rực buông lỏng trong một khoảnh khắc.
Tần Thiên mở mắt, phát hiện người đàn ông trước mặt đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt kiếm chế đầy nguy hiểm.
"Tiểu Thiên à..."
Giọng Long Nghị khàn đặc, ánh mắt sáng rực: "Em đang thèm cᏂị©Ꮒ."
Tần Thiên liếʍ môi, nhếch môi cười.
Nụ cười này không hề tươi tắn như thái độ cậu dành cho tất cả mọi người, mà chỉ có du͙© vọиɠ và cám dỗ với người trong lòng.
Cậu giơ chân, vòng lấy lưng người đàn ông, khẽ khàng cọ lên vòng eo căng đầy.
"Đúng ạ..."
"Em thèm cᏂị©Ꮒ."
Cậu nâng người dậy, kê cằm lên cổ Long Nghị, hé môi cắn chặt vành tai mềm của người đàn ông.
"Anh Long ơi..."
"CᏂị©Ꮒ em đi."
Giữa đêm đen còn tịch mịch hơn bóng tối, không phải tất cả đều sẽ chìm vào giấc ngủ say.
Căn phòng kho chật hẹp mà cũ kỹ, có hai người đang chen chúc trong cùng một gian phòng, nằm trên cùng một chiếc giường, giao hòa, nhấp nhô, thở dốc.
Ván giường đã vang tiếng kẽo kẹt không biết bao nhiêu lâu, tiếng những con vít kim loại ma sát theo chuyển động bóng người trên giường, lúc nhanh lúc chậm, nhiều hơn là chuỗi tiết tấu có nhịp điệu nhất định, hệt như đang hòa cùng tràng rêи ɾỉ gắng sức ghì ém phổ thành bản hòa tấu mãi không ngơi nghỉ.
"Ư... ưm a... Anh Long ơi..."
Ánh trắng yếu ớt tràn vào từ khe cửa sổ mới lờ mờ thấy được câu chuyện trong phòng, dẫu chỉ là thoáng nhìn qua cũng đủ làm tim người ta đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tai.
Thanh niên trẻ với diện mạo thanh tú đang nằm ngửa trên chiếc giường đơn không lớn, đôi mắt lệ chi nửa khép như ngập nước, long lanh, nhưng ngắm kỹ lại mê ly mơ màng. Đôi môi cậu hơi hé, khẽ cắn môi dưới, đỏ au quyến rũ.
Một tay cậu siết chặt ga giường, tay kia đang đan chặt vào bàn tay mở to khác. Nửa thân trên trần trụi nhấp nhô không ngơi, hai chấm hồng trước ngực dựng thẳng, phần cơ bụng mỏng trên eo hết siết rồi lại buông như là phản ứng bị các bộ phận khác trên cơ thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ khơi lên.
Mà đôi chân mềm oặt chẳng khác nào rã mọi sức lực đang lỏng lẻo gác trên đôi cánh tay cường tráng màu bánh mật, nhìn từ phía cánh tay kia, một người đàn ông cường tráng sực hormone nam tính chắn kín cả cơ thể thanh niên.
Bờ vai cường tráng to rộng cùng cơ bắp vạm vỡ trải khắp của người đàn ông không thể bộc lộ hết sức mạnh anh sở hữu, mà dường như lúc này mọi sức mạnh đã dồn cả vào thân dưới anh, vòng hông run rẩy và vật cứng thô to khác nào vũ khí chiếm đoạt mảnh đất màu mỡ.
Nhưng nhìn kỹ, vẻ mặt anh lại chẳng hiện hữu chút dữ tợn nào, đến cả bàn tay ôm lấy đầu gối của thanh niên cũng dịu dàng.
"Có còn nghịch ngợm không... hửm?"
Long Nghị tạm thời dừng mọi chuyển động, ghìm dương v*t to dài của mình trong lỗ nhỏ ấm áp chặt khít, khẽ cắn nghiến cánh môi thanh niên.
"Ưʍ..."
Lúc này Tần Thiên muốn vặn vẹo eo hợp với chuyển động của người đàn ông cũng không làm được, cả cơ thể ướt đẫm giữa trận làʍ t̠ìиɦ như vừa vớt ra khỏi nước.
Mặc dù người không còn sức, nhưng cậu vẫn thè lưỡi, liếʍ láp bờ môi dưới thật dày của người đàn ông.
"Em mới chẳng nghịch ý..."
Dẫu đau đớn ban đầu làm cậu hơi chùn chân, nhưng bao dịu dàng từ đầu đến phút cuối lẫn cảm giác thỏa mãn khi cả hai hợp làm một khiến Tần Thiên tràn ngập trong no đủ sung sướиɠ, thậm chí cậu còn co rụt cửa hậu mỏi nhừ do đẩy đưa mãi. Bàn tay của người đàn ông đặt lên Tiểu Thiên bé bỏng vừa mới bắn xong đã cứng lên lần nữa, sau đó hẩy hẩy.
"Lần này em... ư... muốn ra cùng với anh..."
Con mắt đen của Long Nghị chìm vào hố sâu, con mắt trắng kia cũng khoác màu xám xịt.
Anh chống tay nâng cười dậy, lỗ nhỏ mấp máy gấp gáp hút lấy dương v*t hơi rút ra anh không buông, lần nữa trùng điệp vào ra, tay còn lại nawsm lấy dương v*t dựng thẳng như cây bạch dương của đứa nhỏ, sục sạo lên xuống khắp thân cành.
"Được... Em và anh cùng nhau."
Giọng nói khàn khàn hòa với âm vang ngọt ngào động lòng người quanh quẩn trong không gian khóa kín, mãi chẳng tiêu tan.
Edit: tokyo2soul