Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 49

Tần Thiên sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của Long Nghị.

Cậu... ghen rồi?

Hình như... đúng vậy đó.

Tần Thiên chớp chớp mắt, thấy người đàn ông cười như không nhìn sang mình, thừa nhận hết sức dứt khoát: "Phải! Em ghen rồi đó! Bộ không được à?"

Cậu thình lình tóm chặt cổ áo người đàn ông, hung tợn nói với anh: "Anh là bạn trai em, có phải cổ đâu! Đương nhiên em ghen rồi!"

Long Nghị bị cậu túm chặt, anh cúi đầu, chóp mũi của cả hai chạm chạm lấy, nhìn vào mắt nhau.

"Ừm, của em."

Mấy tia nắng nghịch ngợm xuyên qua ô cửa sổ len lỏi vào phòng, rơi vãi trên hai người.

Gương mặt Long Nghị dịu dàng không tưởng nổi, anh hôn vào môi Tần Thiên: "Em đừng lo, tôi không chạy thoát được."

Hơi thở của cả hai quấn quýt.

Lời ngọt ngào khác nào câu hứa hẹn của người đàn ông làm trái tim Tần Thiên loạn nhịp, đôi gò má cũng đỏ ửng lên.

"Anh có biết bây giờ anh giống cái gì không?" Cậu lí nhí.

"Giống cái gì?"

Long Nghị ôm eo thanh niên, nhìn vẻ thẹn thùng tránh né của cậu, hợp tác hỏi.

"Giống như..."

Tần Thiên giơ tay lên, vuốt ve gương mặt người đàn ông.

"Giống như một giấc mơ."

Anh Long dịu dàng đến thế, đối xử với mình tốt đến thế... Thật chẳng phải do cậu nằm mơ tưởng tượng ra sao?

Anh Long thật sự đã chấp nhận bên mình sao?

Tần Thiên có hơi do dự.

Long Nghị nghe xong, anh biết thanh niên đang nghĩ gì.

Đứa nhỏ của anh vẫn đang bất an, về anh, về mối quan hệ giữa hai người.

"Tiểu Thiên, em nhìn tôi."

Anh ghì sát vào bàn tay của thanh niên đặt trên gò má mình, Tần Thiên nghe lời ngẩng đầu lên.

Nồi áp suất hoạt động chăm chỉ xì hơi nước nóng hổi, van xả xoay vòng vòng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp, có vẻ tất cả đồ ăn chất đầy bên trong được hầm mềm tan, không thể nào nhốt mình trong không gian chật hẹp thêm nữa, kêu gào muốn thoát ra ngoài.

"Chúng ta yêu nhau, chuyện này em không cần nghi ngờ."

Long Nghị vân vê ngón tay cậu: "Có lẽ sự do dự trước đây của tôi khiến em tổn thương, tôi xin lỗi."

Tần Thiên vội vã lắc đầu, vội vã phủ nhận: "Không có đâu! Tại em mặt dày theo đuổi anh mà..."

"Tiểu Thiên!" Long Nghị to tiếng, dừng hành động tự chê bai bản thân của thanh niên lại.

Anh nghiêm túc nhìn người trước mắt mình bằng con mắt một đen một trắng kia: "Tôi đồng ý ở bên em không phải vì em theo đuổi tôi, không vì em thích tôi, em hiểu không?"

Tần Thiên cắn môi.

Cậu khó chịu.

Những lời ấy chẳng khác nào đang phủ nhận cảm giác thích này của cậu.

"Thế... là vì gì ạ?"

"Còn bảo mình không ngốc..."

Long Nghị nhéo cái mũi vểnh cao của thanh niên, chất giọng trầm khàn chỉ còn lại sự dịu dàng.

"Tôi đồng ý chúng ta bên nhau... là vì không chỉ có mình em thích tôi."

"Mà tôi... cũng thích em."

"Hiểu chưa?"

Trái tim rơi bịch xuống được anh trân trọng đón lấy, nâng niu trong vòng tay phóng thẳng lên tầng mây.

"Anh Long ơi..."

Tần Thiên ngơ ngác nhìn người đàn ông, ngắm khóe môi khẽ nhếch của người đàn ông, ngắm đôi mắt cong cong nét cười của anh, và hình bóng bản thân đầy ắp trong đôi mắt anh.

"Tiểu Thiên, tôi... không phải một người giỏi hứa hẹn." Long Nghị chầm chậm lên tiếng. "Nhưng hễ đã ra quyết định, tôi sẽ không đổi ý."

"Xưa nay tôi cũng chưa từng cảm mến ai." Vẻ mặt anh hiếm khi thoảng sự ngượng ngùng, "Đây là lần đầu tiên... cho nên chắc hẳn rất nhiều chuyện tôi làm không được tốt."

"Nếu em thấy tôi khiến em buồn khiến em giận, cứ nói thẳng ra cho tôi biết."

Tần Thiên vội vàng lắc đầu, muốn nói thật ra mình chẳng buồn giận gì đâu, hai bầu má lại bị người đàn ông nâng lên.

"Ngoan, em nghe tôi nói hết."

Long Nghị vuốt ve gò má thanh niên, chân thành nói: "Có vấn đề gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, không có chuyện gì là không vượt qua được."

"Nhưng mà, Tiểu Thiên à, tôi mong em học được cách tín nhiệm tôi và tin tưởng mối quan hệ này của chúng ta, được không?"

"Cho dù mai này em thật sự muốn chia tay, tôi không hy vọng nó xuất phát từ những hiểu lầm tương tự..."

Hơi thở của người đàn ông chậm rãi, giọng nói trịnh trọng mà dịu dàng.

Chỉ là vài câu ngắn ngủi, Tần Thiên nghe lại thấy mũi mình xon xót.

Anh Long của cậu luôn nội tâm trầm lặng, giao tiếp chẳng khôn khéo nhưng lại vì cậu mà thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, từng chút từng chút dùng hành động để bao dung, quan tâm, yêu thương cậu.

Mà cậu lại đang làm cái gì chứ?

"Anh Long ơi..."

Tần Thiên hơi nhón chân lên, lấp kín miệng người đàn ông, rốt cuộc chẳng nhịn được ngắt lời anh.

"Đồ ngốc anh, không thể nào có một ngày như vậy!"

"Vậy à?" Long Nghị đặt vào lòng bàn tay Tần Thiên một nụ hôn, cười khẽ.

"Tôi già mau hơn em, đến lúc đó không đi đứng được nữa, em cũng không cõng nổi tôi."

Tần Thiên phản bác: "Em còn có xe mà!"

Không khí cuộc sống nơi hai người ở nồng đậm vô cùng, rất thường thấy những đôi vợ chồng lớn tuổi đưa người bạn già đi chợ, dạo bộ, đón cháu chắt đủ loại.

Chân người bạn đời của một cụ ông không được khỏe, không biết là tự mình hay con cái hiếu thuận mua một chiếc xe ba bánh chạy điện. Đằng trước chiếc xe ba bánh ấy có chỗ ngồi dựa lưng lót nệm mềm, hàng kế là chỗ ngồi cho một người, phía đuôi xe có cái giỏ đi chợ, lúc khỏe khoắn sẽ chạy xe chở người bạn già ra ngoài phố, vừa tự tại lại vừa thanh nhàn.

Long Nghị vừa đề cập là Tần Thiên liên tưởng đến ngay, khúc khích cười rộ lên.

"Cơ mà anh phải cải tiến xe điện của em nhanh nha, ngày nào em cũng chở anh ra đường đi dạo! Đằng trước gắn thêm cái ổ chó chở Móm theo."

"Ừ, được."

Cởi bỏ khúc mắc, Tần Thiên thoải mái dễ chịu từ đầu đến chân.

Long Nghị dựa người vào cạnh cửa bếp, Tần Thiên cũng lười động đậy, cứ thế ngả dài lên người anh, cọ cọ đầu vào ngực anh.

"Mới nãy cô Vưu đưa anh gì thế?"

Dù không còn bất an nữa, nhưng cơn ghen vẫn còn đó.

"Cô Vưu?" Ngực Long Nghị run run, "Bạn nhỏ à, người ta cũng cùng thế hệ với tôi... Em gọi người ta bằng cô, thế gọi tôi bằng gì?"

"Thế mà giống nhau được ạ?" Tần Thiên làu bàu, từ chối đổi xưng hô, "Anh là bạn trai em, cổ đâu phải."

Cậu nghĩ ngợi một chốc, đôi mắt bỗng sáng rỡ lên, nghịch ngợm nói với Long Nghị: "Nếu là thế... gọi anh là chú Long... coi bộ cũng không đến nỗi nào."

"Chú ơi!"

"Chú Long ơi!"

Mắt phải Long Nghị tối sầm.

Anh nắn eo thanh niên, hạ thấp giọng: "Không cho gọi bậy."

"Hì hì... em thấy nghe cũng hay mà?" Tần Thiên xòe tay ra đếm đếm, "Năm nay em hai mốt, anh ba lăm, để em tính xem..."

"Nghĩa là... lúc em bảy tuổi thì anh hai mốt?"

"Hồi nãy nhóc Siêu Siêu còn gọi em là chú Tần đó!" Tần Thiên có lý có lẽ, "Nên em gọi anh là chú Long cũng có sai đâu á!?"

Áp suất trong nồi dường như đã đẩy đến cực hạn, bấy giờ van xả xoay vòng liên tục, phát ra tiếng xì xì gai tai.

Trong lúc âm thanh ấy bao trùm xuống, mọi tiếng động khác trong căn bếp đều bị che lấp, bao gồm cả tiếng rêи ɾỉ Tần Thiên phát ra khi bị Long Nghị chặn kín bờ môi, lẫn tiếng lép nhép ướŧ áŧ của môi lưỡi cả hai quyện hòa.

Edit: tokyo2soul