Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 16-2: (2)

Tần Thiên cảm thấy hơi nóng.

Cậu xốc chăn lên một chút, bỗng dưng chạm phải bàn tay khoác lên chăn từ bên cạnh.

Lòng bàn tay kia to lớn, mát lạnh, Tần Thiên chẳng cần sờ cũng biết nó mang theo những vết chai dày, rất thích vỗ đầu mình, xoa xoa hệt như vuốt lông cún con.

Cậu nhắm mắt, muốn ngủ tiếp. Nào ngờ giác quan như được phóng đại cực độ giữa đêm khuya, bàn tay nọ cách lớp chăn đè lên ngực cậu, cảm giác tồn tại cứ ngày một rõ rệt.

Thình thịch, thình thịch.

Tần Thiên thấy trái tim trong l*иg ngực đập ngày càng điên cuồng, l*иg ngực chập trùng theo từng nhịp đập. Cậu không nghĩ được gì nữa, muốn đánh thức người đàn ông cạnh bên mình ngay lập tức.

Thế là cậu cựa quậy, nhẹ nhàng vươn tay khỏi chăn bông, lần mò bắt lấy cổ tay đè lên người mình.

Cổ tay người đàn ông cứng cáp to khỏe, mạch đập đều đặn, như con sư tử hùng dũng đã ngủ say không hay biết sức mạnh choán lấp bùng nổ. Cậu cẩn thận từng li từng tí dịch cái tay nọ sang một bên, cách xa mình ra một chút.

Từng chút một, từng chút một, cuối cùng, bàn tay nọ cũng đặt xuống phần trũng giữa chiếc chăn của cả hai.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, rụt cánh tay đã sắp lạnh toát về chăn. Rốt cuộc bên cạnh nghe sột soạt một lúc, người đàn ông đang ngủ bỗng trở mình, hô hấp nóng rực phả vào gáy cậu.

Tiếng hít thở hòa cũng mùi thuốc lá quen thuộc, men dần từ cái cổ đến vành tai, rồi chui vào xoang mũi Tần Thiên.

Cậu muốn dịch người ra ngoài, mà mới ngọ nguậy được cái mông một tí, nửa cái mông đã lọt ra ngoài giường.

... Giường nhỏ quá, có tránh được đâu.

Cậu chỉ đành đưa tay cản lại, muốn tránh xa cái thứ hơi thở làm người ta phiền não kia. Nào ngờ hai người ở sát nhau quá, mu bàn tay cậu bất cẩn quẹt vào môi người đàn ông, lẫn cả gò má lún phún râu.

Hormone của người đàn ông như nhiều vô kể, mới chỉ một hai hôm chưa cạo râu mà hai bên sườn mặt và cằm râu đã bắt đầu loe ngoe trồi lên, dày cứng, hệt như bản thân anh vậy.

"Ừm..."

Hình như mặt bị bịt lại không được dễ chịu lắm, Long Nghị kêu khẽ.

Hệt như sợi lông vũ rũ phất qua tai, đi vào màng nhĩ khiến người ta run rẩy.

Tần Thiên vội vã rụt tay về, nhưng ổ chăn vì người đàn ông trở mình mà trở nên chật chội, tay cậu thả xuống dưới không đυ.ng vào chân mình mà lại chạm phải bắp đùi cường tráng của người đàn ông.

Qυầи ɭóŧ đùi bọc lấy thứ căng phồng nặng trình trịch của người đàn ông giờ phút này đang nằm chễm chệ trong lòng bàn tay cậu. Vật thô to nằm dài dán vào tay, mềm mại, chẳng hề giống phiên bản dữ tợn cậu từng diện kiến vào buổi sáng nào đó.

"Cậu đang làm gì?"

Giọng nói trầm thấp thình lình vang lên bên tai. Tay Tần Thiên run lẩy bẩy, cấp tốc rụt về, nhưng không ngờ lại bị người đàn ông ghìm giữ để nguyên chỗ cũ.

"Bé con..."

Cậu nghe người đàn ông hỏi mình, chất giọng loáng thoáng mang ý cười: "Đêm hôm khuya khoắt, đang nghĩ gì... hửm?"

"Không, không nghĩ gì."

Tần Thiên túm chặt chăn, lùng bùng nhỏ giọng.

"Bé con hư hỏng."

Cậu nghe người đàn ông bật cười khẽ, thứ ở tay cậu bỗng biến đổi, phồng to lên rõ rệt trong lòng bàn tay cậu không nhìn thấy.

Tần Thiên thấy mình phát ốm lên mất.

Mắc mớ gì cậu không thấy bối rối kỳ cục, mà trái lại còn hơi xấu hổ vì bị bại lộ? Cậu chỉ thấy máu huyết mình dồn cả lên đầu và phần thân dưới, bụng dưới run lên, thằng em của cậu cũng run run ngóc đầu dậy.

"Đúng thật là... người lớn đấy."

Hình như vành tai bị ngậm lấy. Cảm xúc ướŧ áŧ và nóng cháy cuốn đến, tê dại khó lòng chịu nổi. Tần Thiên hé môi thở khẽ, như một con cá mắc lưới không tài nào thở được.

"Ư..."

Bàn tay người đàn ông không biết luồn vào quần ngủ cậu từ bao giờ, nắm thằng em đã dựng đứng của cậu.

"Chỗ này cũng không nhỏ..."

Tần Thiên cảm giác ngón trỏ thô ráp và ngón cái ôm lấy qυყ đầυ mình. Ngón giữa thon dài của người đàn ông lần dọc xuống, như đo đạc, lại như ve vuốt.

"Ưʍ... a..."

Cậu không tự chủ được ưỡn hông, lại đẩy của mình vào sâu trong tay người đàn ông.

"Muốn tôi giúp không?"

Lưỡi người đàn ông lia đảo trong tai Tần Thiên. Ngón tay hơi lạnh của anh vòng quanh cục cưng run rẩy của cậu, đầu ngón tay mân mê xuống dò thám, rê quanh gảy vào hai viên bi. Hệt như hoàn toàn biến thành một người khác, khoác vẻ tồi tệ xấu xa thường ngày Tần Thiên chưa bao giờ chứng kiến.

"Ừm ư... muốn..."

Du͙© vọиɠ nửa thân dưới kéo lý trí của Tần Thiên dần biến mất. Cậu chỉ biết hiện tại mình khao khát bị bàn tay thô sần của người đàn ông cầm nắm thật chặt, mơn trớn lỗ tiểu, rê nắn dương v*t, để rồi, lên xuống chồng chất, chồng chất.

"Vậy cậu cũng phải giúp tôi... hửm?"

Người đàn ông cuốn lại sự chú ý của Tần Thiên. Cậu mới phát giác tay mình dừng ở thân dưới của người đàn ông hơi lâu quá rồi, lâu đến độ con quái vật khổng lồ thức tỉnh kia đã lọt khỏi khe quần, rỉ ra chất dịch trong suốt trong lòng bàn tay cậu.

"Ừm..."

Trong bóng đêm, Tần Thiên ma xui quỷ khiến gật đầu.

Cậu giơ tay lên, cầm lấy thứ thô to kia.

Các rãnh gân ngang dọc cương cứng mà nóng rực, kéo căng tay cậu bằng kích thước không thể xem nhẹ, giật giật trong lòng bàn tay. Tần Thiên nhè nhẹ nắm chặt nó, bằng số kinh nghiệm ít ỏi trong những lần tự xử hiếm hoi, trúc trắc sục lên xuống.

Còn của cậu thì sao? Bấy giờ đang cứng cáp nằm trong tay người đàn ông, không nhanh không chậm vừa khảy vừa ve vuốt.

Lỗ tiểu và rãnh qυყ đầυ bị bàn tay thô ráp vân vê vò nặn, dương v*t và tinh hoàn nằm gọn trong bàn tay dày rộng nhào bóp kỹ lưỡng từng chút một.

Nhịp điệu cánh tay và cơ thể của cả hai dần giao hòa giữa hơi thở gấp gáp, đến cuối cùng, khi du͙© vọиɠ xuất tinh ồ ạt dâng lên não bộ Tần Thiên, dọc theo xương cụt trút thẳng xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Khuya, hợp để nằm mơ.

Edit: tokyo2soul