Bạch Chỉ: "Ngày hôm qua không phải là con bắt cá mới về trễ chứ?"
Vân Đoan gật đầu một cái, cũng là một nguyên nhân làm chậm trễ thời gian đi.
Trương Hồng Minh còn chưa thỏa mãn: "Lần sau chờ chúng ta có thời gian, lại đi mò mấy con về ăn."
Vợ của Trương Hồng Minh - La Quế Phương đồng ý mò cá, nhưng thím ấy cảm thấy, có thể làm được đồ ăn ngon như vậy cũng chỉ có Vân Đoan, nhà bọn họ làm không ra được mùi vị này, dù sao trước kia không phải chưa từng làm cá hầm dưa chua.
Cô gái nhỏ Trương Thải Linh yên lặng gật đầu, quả thật chị Vân dùng rất nhiều dầu, nếu bà nội cô bé thấy được nhất định sẽ mắng người. Lãng phí thì đúng là lãng phí, nhưng nấu ăn rất thơm. Nhìn đi, hôm nay bà nội cô bé cũng khen chị Vân.
Lan Quế Phương và Đỗ Tiểu Lan đều là người cần mẫn, cơm nước xong, chủ động đi vào phòng bếp thu dọn sạch sẽ. Vân Đoan cũng không ngăn cản, cô đi vào phòng cầm một bồn quýt ra, cho mọi người ăn một chút.
Bạch Chỉ cầm một trái quýt lên: "Sao con còn quýt vẫn, từ huyện Vĩnh Bình mang về bao nhiêu? Nhìn chút đi, lá còn tươi này."
"Mang về không ít ạ." Vân Đoan giải thích một câu, "Đều là trước khi con đi một ngày để cho người ta hái từ trên cây xuống, giữ gìn tốt, tất nhiên là còn tươi, chỉ là ăn hai ngày nữa cũng không còn nữa. Con và Lương Thần đều thích ăn trái cây, đã không còn lại bao nhiêu."
"Thích ăn trái cây sao, nhà lão Dương ở phố Nam có hai cây sơn trà, mỗi năm kết quả vừa tròn vừa to.”
"Qua một đoạn thời gian nữa, mận đào đều sẽ chín. Sau núi của chúng ta có một mảnh đào rừng, chỉ là quả không lớn, còn có sâu."
Trương Kiến Quân sung sướиɠ lắc đầu: "Đào nhà chúng ta cũng kết quả."
Bạch Chỉ nói: "Nói này của con cách gần, có rảnh thì đi hái một ít đào rừng về, tự mình hầm ăn, đối với thân thể rất tốt, cũng không xung khắc với dược tính mà thuốc đông y con đang uống.”
"Vâng ạ."
Nói chuyện đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, thời gian không còn sớm, ngày mai người lớn còn phải đi làm, cho nên đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi Đỗ Tiểu Lan nói với Vân Đoan: "Nếu con ở nhà rảnh rỗi, ngày mai có thể đến Cư Ủy hội giúp đỡ một chút. Mấy ngày nay Cư Ủy hội bận rộn kiểm tra hộ khẩu cư dân, cần viết rất nhiều chỗ, chúng ta thiếu nhân viên."
"Vậy được, buổi sáng ngày mai con sẽ đi xem một chút."
"Ừ, đi ngủ sớm đi, sư thẩm và sư thúc của con về đây.”
Bạch Tân Di đang chơi đá bóng vui vẻ, lúc bị mẹ kéo lỗ tai về nhà, còn không quen hô một tiếng: "Lương Thần, ngày mai anh đến tìm em chơi."
"Được Nha, Xuân ca."
Bạch Chỉ hung hăng nói với con trai: "Ngày mai không phải mấy đứa muốn đi phố Nam quét đường sao? Có thời gian đi chơi?"
Bạch Tân Di nhục chí, Bạch Trầm Hương len lén vui vẻ, cậu bé còn chưa đi học, không cần phải lao động.
Năm nay Bạch Trầm Hương sáu tuổi, ra đời cùng tháng với Trương Kiến Quân, hai đứa bé này hơn Lương Thần nửa tuổi. Mỗi ngày Bạch Trầm Hương đều đi theo anh cả đến trường học, trên thực tế đến tháng chín cậu bé mới chính thức đi học.
Đóng cửa lại, Vân Đoan nhìn Lương Thần đang hưng phấn, cười một tiếng: "Hôm nay vui vẻ không?"
"Vui vẻ ạ."
Đứa bé vui vẻ trong mắt đều là ánh sáng, chuyện bất ngờ tối ngày hôm qua, hình như đã ảnh hưởng rất nhỏ đối với cậu bé.
Vân Đoan cảm thấy đứa bé hay quên, nhưng buổi tối lúc ngủ, Lương Thần vẫn kéo vạt áo của cô không buông, cô cũng biết, cảm giác không an toàn là ở sâu trong tiệm thức của cậu bé, không thể dễ dàng quên được.
Vân Đoan gọi Mao Mao ra.
Mao Mao đứng ở trên gọi, chi chi một tiếng, cô kêu tôi làm gì?
"Trên núi Phượng Hoàng còn có loại đá đó không?"
Mao Mao lập tức hiểu được, gãi tai, không nói có, cũng không nói là không có.
Vân Đoan nhìn động tác của nó: "Có, nhưng không dễ lấy?"
Mao Mao vội vàng gật đầu.
Có lẽ là bị ồn đến, Lương Thần nhỏ giọng kêu một tiếng, chân hơi động đậy.
Vân Đoan vỗ nhẹ lên lưng cậu bé, dỗ cậu bé ngủ.
Một lát sau cô nhỏ giọng nói: "Chờ qua một đoạn thời gian nữa, chúng ta lại nghĩ cách tìm một chút, không vội."
"Chi!"