Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 40

Quả thật cô không biết xem bệnh cho người ta, nhưng hai phương thuốc bí truyền là thuốc cầm máu và thuốc trị trăm độc của nhà họ Vân, từ nhỏ cô đã học thuộc lòng, chế thuốc rất thành thạo.

Bạch Chỉ hừ lạnh một tiếng: "Ai thiếu chút thuốc kia của con!"

Vân Đoan tiến lên, cười nịnh nọt: "Sư thúc đừng nóng giận mà, trở về con mời ngài ăn ngon."

Bạch Chỉ tức đến bật cười: "Con đó..."

Vân Đoan ôm đứa bé đi một đoạn đường, mặc dù thân thể đã khỏe lại một chút, nhưng vẫn có chút không chịu nổi.

"Bảo bảo ngoan, tự mình đi bộ có được không?"

"Vâng."

Đoán chừng Lương Thần bị dọa sợ, dù tự mình đi bộ, cũng phải nắm tay cô thật chặt.

Lý Tú Phân than thở: "Đứa bé còn nhỏ, xa mẹ không được, Lương Thần thấy cháu ba bốn giờ chiều còn chưa về, ngay cả đi chơi cũng không muốn, ở ngay trong nhà chờ cháu, nhìn bộ dạng rất đáng thương, thật sự không đành lòng."

"Cảm ơn bà Lý trông coi Lương Thần, sau này sẽ không như vậy nữa ạ. Hôm nay là cháu tính toán sai thời gian, cháu lại đi chậm, cho nên xuống núi trễ."

"Về nhà dỗ dành con trai thật tốt nhé."

"Vâng."

Vân Đoan dắt Lương Thần về nhà, cũng mặc kệ dược liệu, đi đến phòng bếp trước nấu cơm cho đứa bé, nấu một nồi cháo nhỏ.

Lương Thần không có cảm giác an toàn, cô ở trong phòng bếp, cậu bé cũng ngồi trong phòng bếp, chỗ nào cũng không đi.

Vì dỗ con, Vân Đoan lấy Mao Mao đang núp trong sọt trúc ra: "Nhìn xem này, mẹ tìm một người bạn nhỏ cho con, nó tên là Mao Mao, rất ngoan rất ngoan nha."

"Chi chi!"

Một khỉ một đứa con nít, bốn mắt nhìn nhau.

Nước mắt Lương Thần còn chưa khô, vào lúc này vừa cười vừa nói: "Nó thật đáng yêu."

Vân Đoan nháy mắt với Mao Mao: "Chơi với Lương Thần, ngày mai cho mày ăn thịt."

"Chi chi!" Thành giao!

Mao Mao làm ra tư thế chắp tay, Lương Thần cười to ha ha: "Mao Mao thật là giống người!"

Vân Đoan lập tức nghiêng đầu nhìn Mao Mao, không phải thật sự là một tiểu yêu sắp tu thành người đó chứ?

Mao Mao vỗ ngực kêu chi chi, thật giống như đang cười vậy.

Vân Đoan lắc đầu một cái, hình như cô suy nghĩ nhiều rổi. Khỉ nhỏ có quan hệ với chuyện cô xuyên qua, coi như không phải là tiểu yêu, cũng khẳng định không phải là con khỉ bình thường.

Chỉ là, cô có thể cảm giác được con khỉ này rất hiền lành, nếu không cũng sẽ không mang nó về nhận nhà.

Có con khí dời chú ý, cuối cùng Vân Đoan đã dỗ xong con trai tiện nghi của mình.

Nhưng, đứa trẻ thật sự bị dọa sợ, buổi tối ăn cơm xong, sau khi rửa mặt lên giường ngủ, đứa bé đều nắm lấy vạt áo của cô.

Khỉ nhỏ kêu chi chi một tiếng, Vân Đoan theo tâm ý của nó, đưa nó vào Đào Nghệ Quán.

Trước khi đi ngủ, Vân Đoan nhìn vào Đào Nghệ Quán một cái, Mao Mao không đi chỗ nào cả, chỉ nằm trên tảng đá lớn kia ngủ mà thôi.

Lương Thần nhắm hai mắt lại, gọi một tiếng mẹ.

Vân Đoan ôm nhẹ cậu bé, vỗ lưng của cậu, dịu dàng nói: "Mẹ ở đây, ngủ đi."