Vân Đoan gói đồ cũng rất khéo, đặt quýt ở phía trên cùng, có quýt che lại, không thấy rõ phía dưới đựng cái gì, cho nên Lý Tú Phân hào phóng nhận lấy.
"Bà mới không khách khí với cháu đâu, cháu cho bà tất nhiên bà sẽ lấy rồi. Chỉ là nếu trong nhà cháu có chuyện gì cũng đừng khách khí với bà, lớn tiếng kêu một tiếng, bà ở trong nhà cũng có thể nghe được."
Vân Đoan cười vui vẻ nói: "Cháu xem bà là trưởng bối trong nhà, có chuyện gì nhất định sẽ tìm bà."
Một lát nữa phải đi đến nhà sư thúc, cho nên cũng không giữ bà cụ Lý lại, Vân Đoan kéo Lương Thần tiễn hai bà cháu bọn họ ra cửa.
Hai người đi rồi, Lương Thần sung sướиɠ nhảy nhót nói: "Ngày mai con có thể đi tìm trương Kiến Quân chơi không ạ? Con tìm anh ấy đá bóng."
Lương Thần thích đá bóng, ở trong cửa hàng Bách Hóa huyện Vĩnh Bình Vân Đoan có mua cho cậu bé một quả bóng mang về.
"Có thể. Chỉ là sau này đừng gọi thẳng tên người ta như vậy, thằng bé lớn hơn con một tuổi, con phải gọi là anh Kiến Quân."
"Vâng." Lương Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Thật tốt, lại kết giao được bạn rồi, Trương Kiến Quân thật lợi hại, không sợ người lạ chút nào.
Anh trai nhỏ được Lương Thần ngưỡng mộ, từ nhà họ Vân trở về nhà, bởi vì thèm ăn quýt, khuyên cũng không khuyên được, bị Lý Tú Phân đánh cho một trận.
Bởi vì nhà bên cạnh đã có thêm một em trai nhỏ, Trương Kiến Quân muốn mặt mũi, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.
"Bình thường bà dạy cháu như thế nào? Có đồ ngon sao có thể ăn một mình. Cha mẹ của cháu ở bên ngoài làm trâu làm ngựa còn chưa trở về, cháu lại đi ăn trước, có còn lương tâm hay không?"
Lý Tú Phân giáo dục cháu trai một trận, hừ lạnh một tiếng, cầm quà nhà họ Vân vào phòng, lúc này mới phát hiện bên trong có hai cân gạo, còn có hai cân hạt kê rất tốt cho dưỡng sinh thân thể.
Quà này, thật sự là không nhẹ! Nhìn gạo này một chút đi, hạt vừa to vừa bóng, không giống với gạo có màu xám, phần lớn còn là gạo bể mà bọn họ bình thường nhận khẩu phần lương thực.
Gạo kê lại càng không cần phải nói, vừa vàng vừa sáng, còn đặc biệt sạch sẽ. Những thứ này đều là đồ tốt có tiền cũng khó mua được.
Trước kia đều là hàng xóm láng giềng, mắt thấy hương khói nhà họ Vân sắp gãy rồi, hiện tại nhìn một cái, mặc dù chỉ còn lại một đứa con gái, nhưng cuộc sống của người ta lại rất tốt.
Vân Đoan chuẩn bị quà cho nhà sư thúc cũng dựa theo nhà họ Trương, quan hệ với sư thúc thân thiết hơn một chút, cho nên lại thêm một miếng thịt muối.
Trước khi đến nhà sư thúc, Vân Đoan đi một chuyến đến bưu điện, gọi điện thoại cho vợ chồng chú Mạnh, báo bình an.
Vân Đoan để cho Lương Thần nói chuyện điện thoại, Mạnh Hoa nghe giọng điệu vui vẻ phấn khởi của đứa bé, cũng biết bọn họ đến huyện Phượng Hoàng cũng không tệ, đứa bé rất thích nơi này.
Lúc Vân Đoan đến, sư thúc Bạch Chỉ vẫn còn đi làm ở bệnh viện huyện, chỉ có sư thẩm và hai đứa bé ở nhà.