Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 25

Sáng hôm nay sau khi xuống xe, cô chạy một chuyến đến bưu điện, gửi ba bao bố đừng đồ dùng lương thực đi, đoán chừng buổi chiều là có thể đến.

Lương Thần chạy tới chạy lui trong sân, sau đó thích một cây anh đào trồng ở góc bên phải của nhà giữa, kỳ kèo một lúc lâu ở dưới tàng cây cũng không treo lên nổi.

Đột nhiên cậu bé kêu to một tiếng: "Chỗ này có một cánh cửa."

Vân Đoan cười, chậm rãi khoan thai đi đến: "Mắt của con thật tinh nha. Sau này ở trong sân chơi, leo cây thì cũng được, nhưng không được đi bên trái."

Góc tường bên trái của nhà giữa có một cái giếng, mặc dù giếng đã được đậy nắp, nhưng trẻ con vẫn luôn có tính tò mò.

Bà cụ Lý cũng đi đến: "Ai nha, không biết cháu muốn về, đất ở phía sau bà đã trống ớt, rau xanh và cà chua, ớt và cà chua đều đã nở hoa, đoán chừng sắp kết quả rồi."

“Nhờ phúc của bà, vậy cháu coi như ăn đồ có sẵn."

"Ha ha ha, cứ ăn đi. Phía sau nhà bà cũng trồng những loại này."

Bà cụ Lý có hai người con trai, con trai út Trương Hồng Tinh là tài xế xe hàng, ở thành Kim Thủy. Con trai lớn Trương Hồng Minh đi làm ở xưởng rượu huyện Phượng Hoàng, trong nhà có một trai một gái, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Nhưng hai đứa bé đều là tuổi ăn tuổi lớn, còn phải cung cấp cho hai đứa bé đi học, áp lực trong nhà vẫn rất lớn. Đều phải nghĩ cách làm phong phú bàn cơm nhưng vẫn tiết kiệm được.

Nhà như vậy cũng không chỉ có một mình nhà họ Trương, ở cái niên đại này, cuộc sống mỗi nhà đều gần giống nhau, đều thiếu ăn cả.

Tạm thời Vân Đoan không thiếu lương thực và phiếu, chờ buổi chiều đồ đến, cầm một ít ngũ cốc làm quà, cảm ơn bà cụ Lý chăm sóc nhà cửa của cô những năm qua.

Hơn nữa, Vân Đoan liếc nhìn rau xanh cà chua ớt tươi tốt kia, cũng không thể chiếm không thành quả lao động của người khác được.

Chỉ là không từ chối được sự nhiệt tình của bà cụ Lý, cơm trưa vẫn ăn ở nhà họ Trương.

Ăn cơm trưa xong, dỗ Lương Thần lạ giường đi ngủ, cô cầm tiền và phiếu, quen cửa quen nẻo đi đến phố Tây mua than tổ ong, củi cũng mua một ít. Củi này không cần phiếu, có một ít người không có công việc nhà nghèo đặc biệt làm chuyện làm ăn này.

Mặc dù bây giờ mặt ngoài không cho phép buôn bán riêng, nhưng người biết chuyện kinh doanh củi này đều là mở một mắt nhắm một nhắm, cũng không thể tuyệt đường sống của người ta được.

Mua xong than tổ ong và củi, Vân Đoan đi Cung tiêu xã dạo một vòng, mua một ít muối ăn, nước tương, giấm rồi về nhà, bưu điện đã đưa đồ của cô đến.

Lương Thần đã tỉnh ngủ chạy đến xem: "Con muốn ăn kẹo Đại Bạch Thỏ."

Vân Đoan đang sắp xếp đồ trong sân: "Con chờ một chút."

"Vâng." Đứa bé nho nhỏ, ngồi chổm hổm dưới đất chờ cô.

Vân Đoan thuận tay xoa đầu đứa bé mới vừa tỉnh ngủ, còn đang mơ màng, thật sự là quá đáng yêu.