Bốn năm sau.
Hàn Yên đang luyện cầm, rèm châu vén lên, một người thị nữ dáng người cao gầy đi đến, cũng không hành lễ, lập tức cười nói: “Hàn tiểu nương tử, đại nhân muốn ngươi qua đi một chút.”
“Được.” Hàn Yên mỉm cười gật đầu, đứng lên, theo thị nữ này đi vào thư phòng.
Bốn năm trước nàng được thanh lâu nổi danh kinh đô mua về, nàng ở trong đó ba năm, từ lúc ban đầu chống cự, đến tìm mọi cách trốn tránh, sau đó đành buông xuôi, đành phải quẳng đi quá khứ thân phân quý nữ công hầu cùng cái giá, học tập cầm nghệ, múa hát, cùng với đủ loại kỹ xảo lấy sắc thờ người.
Hàn Yên cũng từng muốn trốn thoát, nhưng một bé gái mồ côi, tuổi lại nhỏ, còn là hậu thế của tội thần, nàng có thể chạy trốn tới nơi nào chứ? Nàng cũng từng muốn chết cho xong việc, rồi lại không cam lòng ở đậu khấu niên hoa, sinh mệnh vào tuổi chưa hoàn toàn nở rộ là lại chết đi. Huống chi, nàng là huyết mạch còn tồn tại duy nhất của Ngụy gia, phụ thân thật sự thông đồng với địch phản quốc, mà hết thảy này đều là do đối thủ của phụ thân, đương triều thừa tướng Tạ Thạch tạo thành.
Thừa tướng đương triều cao cao tại thượng, hiện giờ hèn mọn dơ bẩn như nàng không thể đuổi kịp, nhưng có lẽ nàng có thể dựa vào tư sắc của chính mình, tìm được người có thể giúp nàng báo thù.
Cho dù là tính toán như thế nào, hai năm trước Phẩm Phương các đem nàng đẩy ra đấu giá đêm đầu tiên của nàng, nàng cũng từng thống khổ mà muốn chết cho xong việc, không muốn hổ thẹn Ngụy gia.
May mắn, Trương Bân Trương đại nhân ở trước buổi đấu giá, chuộc thân cho nàng, cũng đem nàng về Trương phủ, hiện giờ đã được một năm. Một năm này sinh hoạt, cùng ba năm qua đi, vẫn như cũ cẩm y ngọc thực, mà Trương Bân cũng mời các các giáo tập, tiếp tục dạy dỗ nàng cầm nghệ, vũ kỹ, nàng có loại ảo giác, phảng phất chính mình vẫn cứ sinh hoạt như ở Phẩm Phương các.
Thư phòng đã tới rồi, Hàn Yên bước chân nhanh hơn, đi vào thư phòng, nhìn nam nhân trung niên ngồi ở sau án thư có chút mập, lập tức quỳ xuống dập đầu, cung thanh nói: “Hàn Yên bái kiến Trương đại nhân.”
Trương Bân ánh mắt không kiêng nể gì mà đánh giá trên dưới toàn thân nàng, thiếu nữ mười lăm tuổi t đã phát dục rất khá, thanh lệ trên mặt ẩn hàm kiều mị, trước ngực cũng phồng phồng, hắn trong mắt xẹt qua một tia tiếc hận, ôn thanh nói: “Chất nữ không cần đa lễ, ngồi đi.”
Hàn Yên cảm tạ, cần thận mà đi đến ngồi ở trên ghế hoa hồng bên canh: “Cảm ơn đại nhân.”
“Chất nữ lại khách khí, ta cùng cha ngươi là hảo hữu chí giao, kêu ta bá phụ là được.”
Hàn Yên chỉ cảm thấy ánh mắt lưỡng đạo cực nóng ở trên người nàng băn khoăn, không khỏi hơi liễm hai mắt, áp chế bản thân xúc động co rúm lại, biết nghe lời phải: “Bá phụ.”
“Ừm. Ngày đó khi chuộc ngươi ra, ta từng cùng ngươi nói, có cơ hội phải vì cha ngươi báo thù.”
“Bá phụ? Ngài tìm được chứng cứ?” Hàn Yên hoắc mắt ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Bân.
Trương Bân lắc lắc đầu, thở dài: “Lão tắc Tạ Thạch luôn luôn giảo hoạt, làm việc tích thủy bất lậu. Mấy năm này ta vẫn luôn tìm kiếm thăm dò, nhưng vẫn chưa tìm được. Nhưng hiện giờ lại có cái cơ duyên, liền xem chất nữ ngươi có chịu hy sinh mà làm hay không......”
Hàn Yên cắn cắn môi, nói: “Thỉnh bá phụ nói rõ.”
“Hiện giờ chỉ có một biện pháp......”
Thật lâu sau, nàng bái biệt Trương Bân, đi ra thư phòng, bước đi nặng nề rồi lại nhẹ nhàng, dường như còn mang theo một mạt kiên định.
Thư phòng sau bình phong một công tử thiếu niên đi ra, hướng Trương Bân hành lễ qua loa, vội vàng hỏi: “Phụ thân. Vì sao? Trước kia người đã đáp ứng con, hứa nạp Yên muội làm thϊếp cho con.” Đây là nhi tử Trương Vân của Trương Bân.
Trương Bân thở dài: “Ta thực từng nói qua lời này. Nhưng hiện giờ nội gián của chúng ta ở Tạ phủ, cơ hồ đều bị Tạ Vũ nhổ gốc, hắn làm người tâm tư kín đáo, càng hơn phụ thân hắn, ta chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này. Lại nói, vi phụ vẫn chưa bức nàng, là nàng tự mình nguyện ý.”
Trương Vân trong mắt bắn ra tia ghen ghét: “Yên muội như hoa như ngọc, Tạ Vũ phong lưu thành tánh kia, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua Yên muội.”
Trương Bân thở dài: “Vậy cũng vô pháp. Chỉ có tiếp cận Tạ Vũ, trở thành người bên người hắn, mới có khả năng đạt được cơ mật Tạ gia, tìm được nhược điểm của bọn họ, chúng ta mới có thể vặn ngã Tạ gia.” Hắn ngữ thanh chuyển sang nghiêm khắc: “Con nhất thiết không thể đối với Trương Yên làm ra bất luận hành động gf. Nếu không ta sẽ không tha cho con.”
Nhìn nhi tử oán hận mà rời đi, hắn thở dài, trước mắt hiện lên thân ảnh Hàn Yên yểu điệu mạn diệu, kỳ thậy hắn cũng có chút luyến tiếc.
**************
“Yên muội.”
Hàn Yên vội đứng dậy, hành lễ với Trương Vân không thỉnh mà vào: “Trương công tử.”
“Đã nói bao nhiêu lần, kêu ta đại ca là được.”
“Trương đại ca.” Nàng thanh âm uyển chuyển, làm hắn tâm khẩn một chút.
“Muội đã quyết định?” Trương Vân gian nan nói: “Có lẽ, ta lại đi cầu xin phụ thân, để người không cần đưa muội đi tạ phủ.”
“Cảm ơn Trương đại ca, nhưng thật sự không cần.” Hàn Yên trong mắt hiện lên một mạt cảm kích, nàng không phải không rõ tâm tư của Trương Vân, nhưng nàng lại không cách nào hồi báo: “Đã nhiều ngày ta thường xuyên nằm mơ mơ thấy phụ thân, mẫu thân cùng các ca ca, ta thực cảm tạ Trương đại nhân cho ta cơ hội này.”
“Yên muội......” Hắn dưới tình thế cấp bách, muốn tiến lên nắm lấy tay nàng, lại bị nàng nhanh chóng tránh đi. Nàng thật sự muốn báo thù như vậy sao? Thế cho nên nguyện ý vô danh vô phận mà ủy thân cho nhi tử của kẻ thù? Lại không muốn tiếp thu một phần tình ý của hắn?