Tuy rằng chỗ ta ở luôn luôn hẻo lánh an tĩnh, ít có người tới, nhưng hôm nay cũng quá an tĩnh, thậm chí tỳ nữ ở trong sân vẩy nước quét nhà cũng không thấy.
Vừa vặn nhũ mẫu đến đây thăm ta, ta liền hỏi nàng: “Nhũ mẫu, hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”
Nhũ mẫu thở dài, nhìn nhìn tay trái ta, kỳ thật là tả quyền, nói: “Thái Thanh Tông lại chọn lựa đệ tử đời sau, lần này vừa vặn ở chính sảnh Tiêu gia tuyển chọn. Rất nhiều người đều bị điều đi chấp dịch.”
Ta bừng tỉnh.
Ta là đích trưởng nữ Tiêu gia Tiêu Ngọc Dao, năm nay mười hai tuổi. Nhưng mà, ngoại trừ nhũ mẫu cùng ở người hầu hạ trong viện này, trên dưới Tiêu gia cơ hồ đều đã quên mất tồn tại của ta.
Ta nhìn nhìn tay trái của mình, vẫn nắm chặt như cũ nắm tay, vô pháp duỗi mở, từ khi ta sinh ra chính là như vậy. Mẫu thân từng nói với ta, khi nàng đang mang thai ta, đã từng mơ thấy ánh trăng nhập hoài, nàng đại hỉ nói cho phụ thân, hai người đều cho rằng đây là dấu hiệu sinh quý nữ, đối với việc ta sinh ra thập phần chờ đợi. Nhưng mà sau khi ta sinh ra không lâu, mẫu thân liền phát hiện tay trái của ta dị thường, nàng vẫn luôn vì ta tìm kiếm danh y, sau đó lại đi xin giúp đỡ kỳ nhân dị sĩ có pháp lực tiên môn, nhưng mỗi người sau khi nhìn, đều lắc đầu, tỏ vẻ không có cách nào mở tay trái của ta ra mà không tôn thương gân mạch.
Phụ thân cho rằng mẫu thân lừa gạt hắn, mà ta tàn tật lại làm hắn ở trước mặt thế gia cùng cùng thế hệ mất mặt, liền vắng vẻ mẫu thân, quảng nạp cơ thϊếp, lại đem ta trục xuất khỏi chính viện, đẩy tới thiên viện này sinh sống. Lúc ta bảy tuổi, mẫu thân rốt cuộc buồn bực mà chết, phụ thân lại cưới vợ kế Ngu thị, nàng thực mau liền sinh một nhi một nữ, hai người đều hoạt bát khỏe mạnh, phụ thân càng đem ta vất ra sau đầu.
Ta cười cười, lại cầm lấy 《 đạo tạng 》, nhìn lên. Ta nghĩ, cho dù không dựa vào Tiêu gia, của hồi môn của mẫu thân ta cũng đủ để nuôi sống ta cả đời, có lẽ chờ ta sau khi cập kê, ta liền sẽ tìm một cái đạo quan xuất gia. Rốt cuộc, con cháu thế gia sẽ không cưới một nữ tử thân có tàn tật làm chính thê, mà ta cũng không muốn “Bị thi ân” mà gả cho một lão già, thậm chí là nam tử của mấy thế gia đã có con làm vợ kế, hoặc là bị coi như quân cờ cùng nhà nghèo liên hôn.
Bỗng nhiên, trong viện truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, sau đó là tiếng đập cửa.
Ta cùng nhũ mẫu liếc mắt nhìn nhau, nhũ mẫu mở cửa. Tiến vào vậy mà là mẹ kế Ngu thị.
Ta đứng lên hành lễ, nói: “Phu nhân.”
Ngu thị thập phần hiền hoà: “Dao Nhi, theo mẫu thân đến chính sảnh một chuyến. Hôm nay Thái Thanh Tông tới Tiêu gia chọn lựa đệ tử.”
Ta có chút kinh ngạc, rốt cuộc, trước kia loại chuyện tốt này chưa bao giờ tìm tới ta. Ta đi theo nàng, đi vào chính sảnh, bên ngoài quả nhiên có không ít tôi tớ cùng tỳ nữ ở chấp dịch.
Ta hơi rũ đầu, đi theo Ngu thị vào cửa, đôi mắt dư quang quét qua, trong sảnh đã lâm san sát lập đứng mấy chục người con cháu thế gia, đệ đệ muội muội của ta cũng ở trong đó. Ngày thường phụ thân ngồi chủ vị thượng, hiện giờ đang ngồi là một tiên trưởng mặc bạch y, phía sau hắn còn đứng hai gã tiên trưởng, mà phụ thân ngược lại ngồi ở phía dưới.
Ta thu hồi ánh mắt, thoáng cảm thán đệ nhất tiên môn uy thế, liền đi theo Ngu thị đi vào trong sảnh.
Chỉ nghe phụ thân cười nói: “Vương tiên trưởng, còn có một đứa.”
“Ngươi tên là gì?” Đây là một giọng nói cực kỳ thanh nhuận, như nước suối chảy trên ngọc thạch.
Ta hành lễ, nói: “Bẩm tiên trưởng, tiểu nữ tên là Tiêu Ngọc Dao.”
“A Dao, ngươi lại đây.” Có lẽ là ta ảo giác, thanh âm hắn thoáng có chút khàn khàn.
Tiếng gọi “A Dao”, gọi lên rất thành thục, ta một bên chửi thầm, vừa đi tới rồi trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, vừa thấy qua ta lập tức liền ngây người.
Bật luận là ở nhà ngoại, hay là ở Tiêu gia, ta cũng từng gặp qua không ít nam tử thế gia chi lan ngọc thụ, như mỹ ngọc rực rỡ muôn màu muôn vẻ, nhưng gương mặt trước mắt này, đẹp đến không giống người ở nhân gian? Hắn cực thanh tuấn mi, mắt cực thanh triệt, cái mũi đĩnh bạt tuyển tú, cánh môi tước mỏng, toàn bộ mặt tựa chạm ngọc thành, phiếm nhàn nhạt hoa quang.
Tuy rằng nhũ mẫu vẫn khen ta là mỹ nhân, ta còn không khỏi mà tự biết xấu hổ, lén lút đem tay trái giấu ở dưới vạt áo.
Nhưng hắn lại vươn tay phải, nhẹ nhàng đắt lên tay trái của ta. Trong nháy mắt, ta ngừng lại hô hấp, hắn dùng bàn tay thon dài trắng nõn, dị thường thanh mỹ, nâng nắm tay trắng ởn của ta, lại bao lấy, bàn tay to gắt gao mà cầm tay nhỏ của ya.
Sau một lúc lâu, hắn mới buông tay ra, ôn nhu nói: “Duỗi tay ra.”
Ta vốn dĩ tưởng nói cho hắn, tay trái ta vốn không duỗi được, nhưng dường như lại bị hắn mê hoặc, dùng sức dùng một chút lực, không nghĩ tới, trước kia từng lén thử qua vô số lần cũng vô pháp duỗi mở tay trái, lập tức liền duỗi ra, ngược lại bởi vì dùng sức quá độ, bàn tay duỗi đến có chút phát đau.
Ta bỏ qua kinh ngạc, hoặc là suy tư trong đó có duyên cớ, chỉ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn giữa lòng bàn tay trái của mình.
Trên bàn tay trắng nõn, lẳng lặng mà nằm một quả nho nhỏ lục thước, tài chất tựa kim tựa ngọc, bóng loáng lưu chuyển, oánh oánh thanh quang đem bàn tay cũng ánh đến xanh mơn mởn.
Chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Cái lục thước này từ đâu mà đến, vì sao lại ở trong tay của ta? Chẳng lẽ, ta từ khi sinh ra vẫn luôn nắm lấy nó sao? Đây là nguyên nhân ta vô pháp duỗi mở bàn tay trái sao?
Tiên trưởng khóe môi nhẹ dương, nói: “A Dao, ngươi có nguyện cùng ta…… Đi Thái Thanh Tông tu tiên?”
------------------------
Edit: Vì đang bị quét sắc nên các nàng muốn đọc truyện tiếp, nhớ ấn theo dõi truyện nhé. Để phòng trường hợp xấu bị khóa công khai chỉ ai ấn theo dõi mới có thể đọc tiếp.