Hạnh Phúc Ngọt Ngào

Chương 10

Chương 10
Lúc Cố Trường An rửa mặt xong đi ra đã thấy Phó Dục Ninh nằm lì trên giường rồi. Tháng Tư còn se lạnh, áo ngủ bằng gấm đỏ thẵm bao kín cô, chỉ hé ra khuôn mặt bị mái tóc dài như thác che đi một nửa.

“Ngủ rồi hả?”

Anh đi đến bên giường hạ thấp giọng như đang hỏi cô, lại giống như đang lầm bầm. Phó Dục Ninh im lặng, rất cố gắng giả bộ ngủ, nhịp tim đập cũng bất giác tăng tốc.

“Xem ra là quá mệt mỏi rồi.”

Nhắm hai mắt, cô nghe thấy anh nói nhỏ. Tiếp theo đó một loạt âm thanh vang lên, anh tắt đèn đầu giường, lên giường nằm ở phía bên trái cô.

“Ngủ thôi.” Cố Trường An khẽ nói.

Xem ra tối nay anh dự định ngủ thôi ư? Phó Dục Ninh có cảm giác may mắn trốn được một kiếp, đồng thời có chút mất mát không thể bỏ qua, dù sao cũng là đêm động phòng hoa chúc mà. Nếu cô gan dạ hơn nữa có thể sẽ không như vậy… Nhưng mà, cô sợ thật đấy.

Trong lòng Phó Dục Ninh vô cùng rối rắm, đương nghĩ ngợi vu vơ bụng đột nhiên vang lên hai tiếng rột rột. Cô đói bụng, tối nay cô đã kịp ăn gì đâu. Phó Dục Ninh còn chưa kịp lung túng thì một tiếng tách vang lên, đèn đầu giường bật sáng. Cố Trường An ngồi dậy nhìn cô.

“Đói rồi hả em?”

Phó Dục Ninh xấu hổ giả bộ ngủ, trong lòng có mờ ám không dám nhìn anh, nhìn chằm chằm vào bao gối, khẽ ừ.

Anh cười cười, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô: “Trong nhà có đồ ăn, em có muốn ăn chút gì không?”

Cơn đói đã đánh bại được lý trí, cô ngồi dậy nói: “Được ạ.”

Anh đứng dậy đi đến phòng bếp, chỉ một lát sau liền mang ra một túi nylon. Phó Dục Ninh tựa vào cửa xem, ánh mắt tỏa sáng, là vịt quay.

“Sao lại có món này?” Cô kinh ngạc nhìn anh hỏi.

“Lúc tiễn ba mẹ lên tàu anh bảo tài xế đi mua, phòng khi em đói bụng trở về nhà thì ăn, nào ngờ em lại ngủ thẳng luôn.” Ánh mắt anh mỉm cười trêu ghẹo cô.

Nhìn thấy thức ăn cô liền hớn hở, ánh mắt tha thiết nhìn anh cuốn một cuốn cho cô, sau đó nhận lấy tọng ngay vào miệng, hơi nguội nhưng vẫn còn tươi ngon.

“Ngon không?” Anh hỏi.

Phó Dục Ninh nào còn màng nói chuyện, ngốn đầy miệng gật đầu. Anh lại cuốn cho cô hai cuốn, phần còn lại không cho cô ăn nữa, sợ cô no căng bụng.

Phó Dục Ninh ăn xong lại uống nửa cốc nước, sau khi rửa mặt xong thì nằm vật ra giường, không còn đói nữa nhưng cũng không ngủ được. Nhìn lại anh, hơi thở ổn định, tư thế ngay ngắn, giống như thật sự sắp ngủ mất rồi. Cô nghĩ hôm nay có thể anh cũng mệt mỏi, vì trước đó có nhiều chuyện phải sắp xếp, hôm nay đám cưới lại phải tiếp đãi nhiều người như thế, cô chẳng biết gì cả đều phải dựa hết vào anh. Phó Dục Ninh xúc động, liền nằm kề sát anh. Không ngờ Cố Trường An đột nhiên trở mình, thoáng cái đã ôm cô vào lòng, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu cô.

Phó Dục Ninh cười khẽ: “Anh ngủ chưa?”

“Ừ, ngủ rồi.”

Ngủ rồi còn có thể nói chuyện à, lừa ai chứ hả? Phó Dục Ninh chui vào lòng anh, Cố Trường An tiện thể vén chăn lên, bao lấy cô.

“Đừng nào loạn nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Em không ngủ được.” Cô nũng nịu nói.

Trên đỉnh đầu hồi lâu vẫn không có tiếng động, Phó Dục Ninh vừa định dịch người ra nhìn anh xem thì đã nghe anh thở dài, bàn tay đặt trên eo cô vuốt ve vài lượt, ôm sát cô vào mình, đầu liền cúi xuống hôn vào môi cô.

Trên phương diện hôn, Phó Dục Ninh vẫn xem là người mới, nhưng được Cố Trường Anh dẫn dắt, cô cũng đạt được vui thú, hai tay níu chặt vai anh, linh hồn và môi lưỡi đều mặc anh hút đi.

“Không phải mệt rồi sao?” – Sau khi hôn lên tai cô, Cố Trường Anh khẽ nói – “Còn giả bộ ngủ.”

“Nhưng… là… đêm động phòng hoa chúc…” Phó Dục Ninh không thể nói ra được hết câu nữa.

Cố Trường Anh khựng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt sâu như biển có tia lửa sáng rực. Cô hoàn toàn chưa kịp nhìn kỹ thì anh đã vùi trước ngực cô. Khi nãy ỡm ờ đã cởi ra không ít nút áo ngủ, lộ ra hơn phân nữa da thịt mịn màng khiến người ta mơ màng, anh hôn lên từng tấc như tuần tra lãnh thổ, trêu đùa cô đổ mồ hôi đầm đìa, tựa như trong cơ thể có ngọn lửa đang quấy phá.

Từ sớm cô đã nghe mẹ và chị dâu nói lần đầu tiên phụ nữ rất đau đớn. Nhưng bây giờ Cố Trường An dịu dàng đến thế nên cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm giác thật thư thái. Cô thầm nghĩ có lẽ lần đầu tiên của cô sẽ không đau đớn như vậy? Trước đó là cô đã lo lắng quá mức thôi.

Có ý nghĩ như vậy, Phó Dục Ninh dần dần thả lỏng phòng bị, hai người không hề có kinh nghiện dần dần cũng có cảm giác như cá gặp nước, cho đến bước cuối cùng. Phó Dục Ninh hoàn toàn bất ngờ, thoáng chốc đau đến mức căng cả người. Cô mở to hai mắt nhìn anh, tựa như có chút không rõ, mới vừa rồi không phải đều tốt hay sao, sao đột ngột lại đau như vậy?

Giờ phút này Cô Trường An cũng không chịu nỗi nữa, anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, từ từ vuốt ve, lại bị cô luôn miệng bảo ngừng lại, cô đáng thương nhìn anh: “Đau em.” Rồi lập tức nước mắt liền rơi lã chã.

Anh ngừng lại, kề vào trán cô, từ từ bình phục tâm trạng.

“Ninh Ninh.” Anh hôn cô, nóng bỏng và nồng nhiệt.

Nhưng Phó Dục Ninh vẫn khóc, bây giờ anh không cử động khiến cô cảm giác rất khó chịu.

“Ninh Ninh có muốn anh rút ra hay không?” Nói xong anh nhúc nhích.

Phó Dục Ninh đau đớn, lập tức nói đừng.

Lúc này Cố Trường An đã cưỡi trên lưng cọp, anh nhìn cô, thân là đàn ông, thật ra anh cũng không hiểu tại sao đau đến nông nỗi này. Nhưng nếu vẫn duy trình trạng hiện tại đó mới thật là muốn lấy mạng của anh. Anh giữ chặt eo Phó Dục Ninh, lặng lẽ bắt đầu cử động.

Lúc Phó Dục Ninh phát hiện ra ý đồ của anh thì đã muộn, cô bị anh trói buộc, không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng tất cả. Cô thấy mình chịu ấm ức, lại không dám khóc lớn tiếng. chỉ có thể khẽ khóc nức nở, anh nghe cũng không mềm lòng. Trên thực tế anh cũng nghe thấy được càng về sau tiếng khóc càng tương tự như tiếng rủ rỉ, không hề đau kịch liệt như lúc ban đầu. Hai chân cô thậm chí còn vô thức quấn chặt lấy anh, điều anh nói rõ cô đã có cảm giác rồi, thế là anh càng phóng túng hơn.

Sau khi chấm dứt, Phó Dục Ninh rất lâu chưa hoàn hồn lại. Cô trợn to hai mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, cả người giống như một con thuyền trôi lênh đênh trên biển, bồng bềnh theo từng đợt sóng vỗ đến. Anh ôm cô, hôn mỗi một tấc da thịt trước ngực cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi nội tâm dậy sóng của anh bình phục trở lại.

“Ninh Ninh.” Tiếng anh khàn khàn trầm thấp

Phó Dục Ninh rùng mình, cô tỉnh táo lại, hoảng hốt lấy chăn che mình.

Cố Trường Anh cười: “Đừng để ngạt thở nhé.” Anh vừa nói vừa đưa tay định vén chăn lên nhưng lại bị cô phản kháng.

“Anh đừng nhìn em.” Cô nói nghẹn ngào.

Anh biết cô thẹn thùng, khẽ trấn an: “Sau này sẽ tốt thôi.”

“Không có lần sau đâu.” Cô thì thào.

Cố Trường Anh không nói lời nào, vén chăn lên, để lộ ra khuôn mặt cô, anh hôn lên trán cô, rồi men theo xuống dưới, cuối cùng hôn lên môi cô. Anh không buông cô ra, tựa như yêu thế nào cũng không đủ.

Phó Dục Ninh nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, thoáng chốc đã thỏa hiệp. Được rồi, đau một chút… thì đau một chút…