Chiều Hư Vai Phản Diện

Chương 12: Bênh Vực Cậu Ấy (2)

Vạt trước áo đồng phục của Tùy Khâm không biết từ khi nào hơi mở ra, lộ ra làn da trắng phía trên xương quai xanh.

“Giải thích cái gì?” Anh hỏi lại.

“Nói tên kia…”

“Tôi không thấy.”

Thiếu niên mặt không biểu cảm.

Phương Vân Kỳ lên tiếng: “Sau đó A Khâm về nhà nên không thấy đâu! Tôi cũng đâu thấy! Nhưng mà không phải chúng tôi! Móe sao chuyện xui xẻo đều để chúng tôi gặp phải.”

Lâm Bạch Du đã hiểu rõ.

Chẳng qua, cô vẫn cảm thấy Tùy Khâm im lặng quá mức, hoặc là chỉ trả lời thông tin hữu dụng, nhưng người thường sẽ không nghĩ nhiều nên dễ hiểu lầm. Cũng may hôm đó cô trông thấy.

Nếu hôm đó cô dùng di động chụp lại thì có lẽ càng nhanh hơn.

“Lúc tôi rời đường Nam Hòe thì thấy, chỉ là lúc đó không chú ý, lúc ngồi trên xe thì vụt qua…”

-

Lúc ba người tiến vào phòng học thì hấp dẫn vô số ánh mắt.

Tần Bắc Bắc lấy sách che mặt: “Không có việc gì chứ, đi lâu như vậy?”

Lâm Bạch Du cũng che mặt, nói nhỏ với cô ấy: “Tớ đoán hẳn là không có gì, nếu có cũng là chuyện báo cảnh sát.”

Tần Bắc Bắc gật gật đầu.

Tiết này bọn họ chỉ học một nửa.

Không giống bên lớp số 1, đa số người lớp khác chỉ biết trước đó mẹ Tôn Thành tới gây ầm ĩ, hiện tại truyền ra ngoài chính là một phiên bản khác.

Mà ở lớp số 1, sau khi tan học, không cần người khác hỏi nhiều, Phương Vân Kỳ đã bắt đầu tự tuyên truyền.

Dường như cậu là người kể chuyện thời cổ đại, không biết dùng hộp bút của ai, vỗ lên bàn học một cái, phát ra tiếng trong trẻo.

“Mọi người không biết bạn học mới ngầu bao nhiêu đâu! Đi vào nói vài ba câu đã khiến bà cô kia không nói được lời nào, sau đó lại mượn bút trong tay cô giáo, cô giáo cũng không hỏi gì mà trực tiếp đưa, sau đó bạn học mới “xoẹt xoẹt xoẹt” bắt đầu di chuyển.”

“Ôi, mọi người đoán là làm gì?” Cậu úp úp mở mở.

Mấy người khác nể mặt mà phụ họa:

“Viết văn?”

“Viết số điện thoại người kia?”

“…”

Ngay cả Tần Bắc Bắc trước giờ không thích để ý đến mấy nam sinh ầm ĩ cũng tham gia vào chủ đề: “Chẳng lẽ là viết có đặc điểm gì?”

Tề Thống thúc giục: “Cmn mày có thể nói mau không?”

Phương Vân Kỳ cười hì hì: “Như trong phim truyền hình vậy, vẽ tên đầu sỏ gây tội ra, giống nhau như đúc!”

Cậu học tư thế Lâm Bạch Du đưa giấy ra, bắt chước lời cô nói.

Những người khác đều “ồ” lên.

Lâm Bạch Du: “…”

Bỗng nhiên biến thành hài kịch, sao lại thế này.

Cô không bất ngờ gì liền thành nơi tập trung của các ánh mắt.

Tần Bắc Bắc rất hứng thú mà xoay đầu, tóc ngắn tung bay: “Hoá ra vẽ tranh còn có tác dụng như vậy, sớm biết vậy tớ đã học rồi.”

“Bạn cùng bàn của tớ là người nổi tiếng ẩn núp.”

Lúng túng tới rồi.

Ban đầu Lâm Bạch Du còn cảm thấy vui, sau đó dứt khoát lấy sách che đầu.

Cả người cô dựa vào ghế, hơi ngửa ra sau, tóc đuôi ngựa cột trên đầu rơi lên trên bàn Tùy Khâm.

Sợi tóc đen nhánh xẹt qua sách.

Đốt ngón tay thon dài của Tùy Khâm đặt bên cạnh sách, đầu ngón trỏ nhẹ lướt qua, rất mượt mà, như tơ lụa.

Chuông báo bỗng vang lên.

Chủ nhân của đuôi ngựa lấy sách che mặt, thẳng người lên, tóc bị ngón tay chặn trượt khỏi đầu ngón tay anh, biến mất trên sách giáo khoa.

Cô không hề nhận thấy bàn phía sau cô đã làm gì.

Thời gian Lâm Bạch Du ngửa đầu lâu, cổ đã có hơi khó chịu, do quán tính lại ngã trở lại, ót đυ.ng phải một mảng mềm mại.

Quạt trong phòng học đang chuyển động trên trần.

Đầu Lâm Bạch Du ngửa ra, đối diện chính là ánh mắt tối om của Tùy Khâm, tựa như hồ nước.

Đuôi mắt anh hơi xếch lên, lộ ra một mí khác.

Hoá ra mắt anh hai mí!

Lúc trước Lâm Bạch Du chỉ chú ý anh là mắt xếch, tưởng là một mí, nhìn ngược ở góc độ này mới thấy mí trong không quá rõ.

Thật đẹp.

Tùy Khâm thấy rõ khuôn mặt trắng sứ của cô, mắt to mở lớn, sạch sẽ, trong tròng mắt trong vắt phản chiếu gương mặt mình.

Đường nét thiếu niên sắc sảo, đã gần với dáng vẻ sau khi thành niên, nhưng không ai biết.

“Dậy đi.” Anh nói.

Lâm Bạch Du lẩm bẩm: “Ờ…”

Cô ngẩng đầu lần nữa, lần này đã có chuẩn bị. Nhìn bảng đen trước mặt, nhanh chóng xoay đầu qua, thoáng nhìn cái tay Tùy Khâm vừa thu lại, vảy ở cổ tay đã kết lại.

Rõ ràng, anh vừa dùng tay kê đầu cô.

Lâm Bạch Du thốt ra một câu: “Đau không?”

Tùy Khâm nhẹ nhàng nói: “Quay lại đi.”

Anh nghĩ thầm, này thì có gì mà đau, có hơi không nói nên lời.

Lâm Bạch Du “hừ” một tiếng, nhưng cũng nghe lời mà xoay trở về.

Sau khi chuông báo vang ba phút mới là chuông vào học, nhưng cấp ba quản lý nghiêm, cơ bản lúc này đã phải bắt đầu đợi vào tiết.

Phương Vân Kỳ vẫn chưa thỏa mãn mà ngồi trở lại ghế mình.

Không kịp thấy một màn vừa rồi, nhân lúc giáo viên chưa tới thì níu lấy bàn, thân thể và ghế cùng nghiêng sang một bên khác.

“A Khâm, tao cảm thấy bạn học Lâm cũng khá tốt, vừa thông minh lại xinh đẹp, còn biết vẽ tranh, hơn nữa còn giúp mày, lại còn vừa gặp đã yêu mày.”

Sợ Lâm Bạch Du nghe thấy, cậu nhỏ giọng: “Hay là mày suy xét chút đi?”

Tùy Khâm không ngẩng đầu lên.

Phương Vân Kỳ không bỏ qua: “Mày đừng không lên tiếng mà, có nghe không?”

Tùy Khâm: “Không.”

**

“Tôi không thú vị,

Tôi đê hèn,

Tôi đáng cô độc.”