Chiều Hư Vai Phản Diện

Chương 6: Vừa Gặp Đã Yêu (2)

Lâm Bạch Du về đến nhà thì đã hơn 8 giờ.

Liễu Phương thấy cô thất thần nên vội hỏi: “Sao thế?”

Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không sao, hôm nay đi xe không cẩn thận nên ngủ quên ạ.”

Liễu Phương cũng không nghi ngờ.

Lâm Bạch Du phân rõ cảnh trong mơ và hiện thực, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ, có tốt có xấu, trước giờ chưa lần nào chân thực như vậy.

Mẹ ở trước mắt thật sự tồn tại.

Không nên đặt giấc mơ kỳ lạ như vậy vào lòng.

“Đợi đến mốt là con có thể đến trường học rồi, tuy chuyển lớp nhưng giáo viên rất có trách nhiệm, cho nên con phải lo mà học, biết không?”

“Biết ạ.”

Sau khi chuyển đến thành phố Phong Nam không lâu, Lâm Bạch Du liền chuyển đến trường Trung học số 8, chỉ là vừa khéo kịp lúc nghỉ Quốc khánh, cho nên thẻ sinh viên này kia đã sớm nạp tiền xong, chỉ chờ qua ngày nghỉ là đi học.

Hai ngày kế tiếp, Lâm Bạch Du đều ngủ không ngon.

Không phải lại nằm mơ, mà là cô vẫn nghĩ chưa hiểu, trước kia mình không quen biết Tùy Khâm, cũng không biết đường Nam Hòe, sao lại mơ giấc mơ về tình yêu đau thương kia.

Giống tình tiết trong phim điện ảnh vậy.

Chỉ là Lâm Bạch Du nghĩ đến vết thương không biết từ đâu ra trên người mình từ nhỏ đến lớn thì bình thường lại, đến việc này còn có thể xảy ra, giấc mơ kia có gì mà lạ.

Nói không chừng là vị thần tiên nào đó thấy mình thoải mái như vậy nên trong lòng khó chịu, nhét ác mộng vào đầu cô.

-

Trường Trung học số 8 cũng không bắt mặc đồng phục, nhưng mấy hoạt động lớn như lễ chào cờ thì phải mặc đồng phục.

Đồng phục màu xanh trắng giao nhau, là màu xanh có độ bão hòa không cao.

Lâm Bạch Du rất thích màu này, cảm giác đẹp hơn nhiều so với bộ màu xanh lam huỳnh quang hồi cấp hai.

Lúc cô và chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa lớp 1, mấy nam sinh trước giờ không học hành ở chỗ cửa sau phát hiện ra cô trước.

Lâm Bạch Du đứng bên cạnh cô giáo, lông mi rất dài, da trắng như tuyết, nốt ruồi son trên cái trán trơn bóng như được bà bà trong miếu tận tay chấm lên, không lệch đi chút nào.

Bọn họ lập tức chạm khuỷu tay nhau.

“Nhìn kìa, học sinh chuyển trường!”

“Lớp 12 rồi còn có người chuyển lớp?”

“Đẹp hơn Tần Bắc Bắc.”

“Không giống nhau, đều khá xinh đẹp mà.”

Ngay cả nữ sinh cũng cảm thấy thế giới này thiên vị Lâm Bạch Du, làn da cô sạch sẽ không chút tì vết nào, tao nhã lại còn xinh đẹp.

Chắc là chủ nhiệm lớp cảm thấy con gái đẹp nên ngồi cạnh nhau nên sắp xếp Lâm Bạch Du tới cạnh một nữ sinh tên Tần Bắc Bắc.

Bạn cùng bàn mới mái bằng, tóc ngắn, xoăn ở cằm, đôi mắt hồ ly.

Lúc Lâm Bạch Du ngồi xuống còn có thể nhìn thấy hộc bàn đầy thư tình của bạn cùng bàn mới.

Bạn cùng bàn là một cô gái rất được hoan nghênh.

Lâm Bạch Du thấy hình như trên cánh tay lộ ra của cô ấy có vết bầm tím, Tần Bắc Bắc nói: “Đây là một loại bệnh, từng thấy chưa?”

“Chưa từng thấy.” Lâm Bạch Du nửa tin nửa ngờ.

Tần Bắc Bắc cười rộ lên: “Lừa cậu đấy, đυ.ng vào bàn thôi.”

Cô ấy vuốt áo khoác của đồng phục.

“Nốt ruồi của cậu thật sự là tự có sao?” Tần Bắc Bắc tò mò.

“Đúng vậy.” Lâm Bạch Du từ nhỏ đến lớn bị hỏi cũng không ít.

“Ngay giữa như vậy, sau khi em họ tớ sinh không lâu, bà nội liền chấm nốt ruồi son lên mặt em ấy mà cũng chưa ngay giữa như của cậu đâu.”

“Có lẽ do nội cậu run tay?”

Tần Bắc Bắc sửng sốt, cười “phì” một tiếng.

-

Khi thời gian đọc buổi sáng qua phân nửa, cửa sau bị đẩy ra từ bên ngoài.

Lâm Bạch Du nghe tiếng nên nhìn qua.

Một nam sinh mặc đồng phục đi vào.

Tối hôm qua trời tối nên nhìn không rõ, hôm nay ban ngày mới thấy, đôi mắt xếch của Tùy Khâm rất hấp dẫn người khác, môi mỏng, cằm nhọn.

Diện mạo xuất chúng của anh và học sinh bình thường ở chung quanh khác nhau rất rõ ràng.

So với tối hôm qua thì hôm nay không nhuốm bụi trần.

Lúc Tùy Khâm nâng mắt lên thấy Lâm Bạch Du thì ánh mắt dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng dời tầm mắt.

Giống như lần đầu tiên gặp cô.

Ngược lại thì Phương Vân Kỳ ngạc nhiên, wow, người theo đuổi này theo đến tận trường học, còn trở thành bàn trước bàn sau, đúng là bám riết không tha.

“Thấy học sinh chuyển trường chưa, anh?”

“Một người lớn như vậy, còn cần mày nói?” Phương Vân Kỳ và Lâm Bạch Du cách nhau một lối đi, cậu thò người qua: “Tốc độ của cậu cũng nhanh quá đấy, mới hai ngày liền trực tiếp chuyển tới lớp chúng tôi học.”

Lâm Bạch Du muốn trợn mắt với cậu ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Phương Vân Kỳ: “Tôi không tin.”

Tần Bắc Bắc quay đầu: “Hai người quen nhau sao?”

Phương Vân Kỳ hết sức vui mừng: “Quen, không chỉ có tôi quen, chắc A Khâm cũng quen đấy, nói không chừng còn từng gặp trong mơ.”

“…”

Lâm Bạch Du không có gì để nói, thật sự đoán mò đúng rồi.

Cô đang muốn nói chuyện thì nghe thấy phía sau có nam sinh kêu lên: “Vết thương lớn vậy, lại là tên nào không có mắt!”

Cô nghe thấy Tùy Khâm không chút để ý trả lời: “Tự mình va phải.”

Phía sau có tiếng kéo ghế, Lâm Bạch Du kìm không được lòng hiếu kỳ.

Cô móc một cái gương từ trong cặp ra.

Cái gương này là trước khi chuyển trường được bạn tặng, mặt trước là gương, mặt sau là nam minh tinh mà người bạn đó thích nhất.

Lâm Bạch Du không đu idol, nhưng cũng không ghét.

Thiếu nữ trong gương vẫn xinh đẹp diễm lệ như cũ, đôi mắt chỉ cần cười là sẽ cong thành hình trăng khuyết.

Lâm Bạch Du nhắm kính ngay Tùy Khâm.

Anh cầm túi bánh mì, ngón tay trắng nõn thon dài, hơi có vết chai mỏng.

Lâm Bạch Du phát hiện vết thương trên xương cổ tay anh vừa kết một lớp vảy.

Trước giờ cô không hề biết kết vảy là cảm giác gì, bởi vì luôn là lúc vừa trải nghiệm sự đau đớn của vết thương thì nó liền biến mất.

Nam sinh trong gương bỗng nhìn về phía cô.

Lâm Bạch Du có tật giật mình, cầm kính vào lòng bàn tay, muốn giấu đi.

Ghế phía sau bị kéo qua, Tùy Khâm lười biếng mà duỗi tay, cánh tay thon dài lướt qua bả vai cô, mở lòng bàn tay ra.

“Đồ.”

Lâm Bạch Du quay đầu lại: “Cái gì?”

Tùy Khâm nhìn gương mặt hình như còn bé hơn tay mình của cô.

Anh nói chậm rãi: “Đồ trong tay, cậu muốn giấu đi đâu?”

m cuối lên cao vài phần, mang theo chút cảm giác áp bức.

Lâm Bạch Du lại nghĩ tới giấc mơ kia.

Tùy Khâm ở trong mơ sẽ dùng giọng nói tương đồng, dịu dàng gọi cô: “Tinh Tinh.”

Sẽ vào lúc cô vì mù nên chạm linh tinh mà kêu đầy đủ tên cô: “Lâm Bạch Du.”

Tuy là thời gian đọc buổi sáng, là mấy hàng cuối nhưng chung quanh cũng có người chú ý sang đây.

Lâm Bạch Du dứt khoát đưa cho anh.

“Không cẩn thận soi phải cậu.”

Tùy Khâm trong miệng ngậm bánh mì, ăn hai miếng là xong, đưa ra cái tay trống, hai ngón tay tùy ý xách cái gương hơi lớn.

“Công cụ gây án, tịch thu.”