Người cô phát hiện đến công ty hành hạ Trác Vi Lan là một chuyện rất vui, lại chọn khi chơi đánh bài đánh đến vui vẻ, bà ta gọi điện thoại cho Trác Vi Lan: "Xem xong chưa? Cô đợi bộ trang sức này để tham gia tụ họp bạn học, rất vội!"
Lúc ấy Trác Vi Lan đã ngủ, nhìn đồng hồ chỉ 1 giờ, nàng dụi mắt nhớ tới trước khi ngủ tìm được video chứng cứ, bất chợt không tức giận, cười nói: "Được. Nhưng, chúng ta đến công ty nói chuyện quá không tiện, không bằng đổi ở nhà đi? Ngày mai con đi tìm dì."
"Có thể." Bà ta sảng khoái đồng ý, nhưng trong lời nói có hàm ý, giọng mỉa mai: "Để cho tất cả người trong nhà xem thử, con là nhà thiết kế như thế nào."
Cũng đúng lúc để cho ba Mạc thấy cô là hạng người gì.
Trác Vi Lan âm thầm chế nhạo trong lòng, lại tốt tính nói với bà ta: "Được, mấy giờ cô rảnh?"
Bà ta hừ lạnh: "Không chắc, con tới sớm chờ đi."
Trác Vi Lan đồng ý: "Được, con chờ."
Ngày hôm sau, nàng xin nghỉ, cùng Mạc Sương trở về, vì để ngăn ba Mạc đặc biệt xuất phát đi làm sớm, nên bảy rưỡi bọn họ đã đến cổng nhà họ Mạc.
Ba Mạc đang ăn sáng, thấy bọn họ nhíu mày: "Có chuyện?"
Trác Vi Lan thấy bát cháo nóng hổi trước mặt ba Mạc, nàng suy nghĩ, lo lắng khi nói đến chỗ kích động sẽ bị hắt lên mặt, nên nàng không dám nói chuyện, nắm chặt dây túi xách, suýt chút nữa đã giống như trước trốn sau lưng Mạc Sương.
"Chào ba buổi sáng." Mạc Sương mở miệng chào hỏi, giọng bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra.
Kể từ lần ra về không vui trước đó, hai ba con cô toàn gặp mặt ở công ty, âm thầm cắt đứt liên lạc ba bốn ngày, giờ lại lấy thân phận người nhà mặt đối mặt với nhau sẽ khó tránh khỏi có hơi lúng túng. Ba Mạc nghe thấy lời chào buổi sáng thì cau mày, không quan tâm bọn họ đứng tại chỗ nửa phút rồi mới nói một từ: "Chào."
So với ba Mạc, quản gia nhã nhặn hơn rất nhiều, hỏi bọn họ ăn sáng chưa.
"Ăn rồi, không cần phiền phức." Mạc Sương dắt Trác Vi Lan tìm chỗ ngồi xuống, bình tĩnh hòa nhã nói với ba Mạc: "Ba ăn trước đi, chờ một lát nữa rồi hãy nói."
"Nói thẳng, một lát nữa ba phải đến công ty."
"Được." Mạc Sương không mang theo một chút do dự nào, lục một bức ảnh phô tô ở trong túi ra.
Đây là ngày hôm qua Trác Vi Lan đã chỉnh lại, lựa ra một tấm ảnh rõ ràng nhất được cắt từ video và Mạc Thẩm Văn quay, một bức là Mạc Thẩm Văn chụp cô và người đàn ông, một bức là người đàn ông từ mọi góc độ trong video về vụ tai nạn xe hơi, chỉ cần không mù, nhìn lướt qua là có thể nhìn ra mờ ám.
Ba Mạc tùy ý liếc nhìn, liếc thấy bức ảnh biển số xe tai nạn xe cộ và tình trạng bi thảm nửa bên bị lõm xuống, biểu cảm lập tức nghiêm túc: "Người này là ai?"
"Ba hỏi cô thì tốt hơn."
Ba Mạc cầm ảnh cắt từ hiện trường tai nạn xe cộ lên, nhìn kỹ nhiều lần, biểu cảm trên mặt càng ngày càng khó nhìn, quản gia là một người thông minh, lập tức bảo bà vυ' lên lầu kêu cô thức dậy.
Cho đến khi bà ta chậm rãi đi xuống lầu, ba Mạc vẫn duy trì tư thế ung dung, không nói một lời.
"Cô còn tưởng là ai chứ." Bà ta vẫn chưa tỉnh táo, nhìn thấy Trác Vi Lan đã ghét bỏ trước: "Con ngồi một lát, hai tiếng sau rồi nói chuyện!"
Vừa nói, bà ta xoay người lại muốn đi lên lầu ngủ bù.
Ba Mạc bất chợt đập xuống bàn: "Đứng lại!"
Thân hình của bà ta cứng đờ, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trên bàn ăn ngoại trừ bánh bao cháo trắng ra thì xuất hiện một thứ khác lạ, lập tức có cảnh giác, bước nhanh xuống.
Lúc đầu, bà ta có thể giữ bình tĩnh, nhưng khi đến bên cạnh thấy rõ trong bức ảnh có mình, bước chân của bà ta lảo đảo suýt chút nữa đã ngã nhào.
"Bức ảnh này từ đâu tới?" Bà ta cầm lên một bức, nhìn thử rồi cắn răng nghiến lợi, trừng Trác Vi Lan: "Con tìm người ghép thành sao? Được, bây giờ con cũng sẽ làm giả chứng cứ rồi..."
Trác Vi Lan không nghĩ tới bà ta sẽ không biết xấu hổ như vậy, chứng cứ vô cùng xác thực còn có thể ung dung thản nhiên nói dối "Ghép thành ", đáng khinh.
"Có video làm bằng chứng." Mạc Sương không nhanh không chậm lấy điện thoại ra: "Rất nhiều góc độ, quay rất rõ ràng, nếu như dì vẫn cảm thấy là chứng cứ giả, chúng ta có thể tìm một người chuyên nghiệp xem thử."
Bà ta tranh cãi, theo thói quen quay đầu cầu cứu: "Anh cả, em xem nó..."
Vẻ mặt của ba Mạc rất lạnh lùng, không giống người sẽ giúp bà ta nói chuyện như trước kia.
"Các người nhìn tôi như vậy làm gì." Bà ta chột dạ, dưới sự cuống cuồng bà ta không nhớ phải giãi bày trước, mà tự tát vào mặt: "Là thật thì thế nào! Tôi gặp người khác, chuyện này liên quan gì đến các người!"
Ba Mạc cắt ngang lời của bà ta, chỉ vào người đàn ông trong ảnh hỏi: "Người này là ai!"
"Một người bạn của em." Bà ta nhắm mắt biện giải cho mình: "Đúng lúc anh ta thấy Mạc Sương xảy ra tai nạn xe cộ, nên tiến lên kiểm tra, không có vấn đề gì chứ? Các người ngạc nhiên như vậy làm gì..."
Ba Mạc cười nhạt: "Đúng lúc sao?"
"Đúng vậy, có rất nhiều chuyện trùng hợp, chuyện này thì có gì rất kỳ lạ."
Ba Mạc chỉ mặt sườn của một người trong ảnh cắt đó: "Bạn của em đúng lúc xuất hiện ở hiện trường tai nạn xe cộ của Mạc Sương, đúng lúc là người đầu tiên bước lên kiểm tra, hơn nữa còn mang theo dao, cũng không kỳ lạ chút nào? Em coi anh là người ngu sao!"
Lúc này bà ta mới thấy rõ những chi tiết nhỏ ở trong bức ảnh, không khống chế được biểu cảm, nhíu mày, khi đối mặt với vẻ mặt u ám của ba Mạc thì lắp bắp: "Anh ta... Anh ta nghi ngờ khá nhiều, thích mang theo ít đồ phòng thân..."
"Được, em kiên trì là em trong sạch. " Sao ba Mặc có thể không nhìn rõ được dáng vẻ chột dạ của bà ta, cất giấy in ở trên bàn: "Chúng ta đến đồn cảnh sát, điều tra kỹ càng chuyện này, tránh khiến em bị oan ức!"
Dứt lời, ba Mạc nháy mắt với quản gia: "Cầm điện thoại của tôi tới đây."
Người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.
"Anh... Anh thật sự muốn báo cảnh sát sao!" Trác Vi Lan và Mạc Sương vẫn có thể duy trì bình tĩnh xem kịch vui, nhưng bà ta lại bị thái độ tàn nhẫn trong lời nói của ông ta làm cho hoảng sợ, chân mềm nhũn ngồi dưới đất, bà ta vung chân không có chút hình tượng nào mà khóc lên: "Oan cho em, em qua lại với bạn bè thì thế nào! Anh ta thấy Mạc Sương xảy ra chuyện chạy đến quan tâm thì thế nào! Bây giờ sao tới anh cũng không nói phải trái vậy..."
Nhà họ Mạc cao lớn rộng rãi, giọng của bà ta lại rất lớn, vừa khóc đã vang lên tiếng vọng chấn động, vang lên từ trong ra ngoài.
Không nói đến ba Mạc rồi, Trác Vi Lan cũng ghét bỏ hành động khóc lóc om sòm ăn vạ này, khó chịu khiến nàng quay đi chỗ khác.
Nàng vừa quay đầu, đúng lúc đối mặt với Mạc Sương.
Mạc Sương vẫn bình tĩnh hòa nhã, nở một nụ cười dịu dàng với nàng, nắm lấy tay nàng ở dưới bàn, mười ngón tay đan vào nhau.
Trác Vi Lan muốn mỉm cười đáp lại, nhưng vừa cong môi đã đυ.ng phải tiếng thét chói tai cất cao giọng của người dì.
"Con cố ý có phải không!" Bà ta chỉ vào Trác Vi Lan nói: "Tham tiền của nhà chúng tôi, khích bác quan hệ nhà chúng tôi, người như con sẽ bị trời đánh..."
Bà ta còn chưa mắng xong, hai người hai miệng đồng thanh, tức giận cắt ngang lời khó nghe.
"Im miệng!"
Trác Vi Lan đứng ở chính giữa, nhất là có thể cảm nhận được sự tức giận của ba con nhà họ Mạc, thấy bà ta bị mằng đến suy sụp, nàng thầm thoải mái ở trong lòng.
Trong thời gian nói vài câu, quản gia cầm điện thoại tới, ba Mạc nhận lấy, nhanh chóng bấm số.
"Làm gì!" Bà ta thấy ấn ba lần, cho rằng là đang bấm 110, nhảy cẫng lên: "Anh thật sự muốn báo cảnh sát sao! Em là em gái ruột của anh đấy!"
Ba Mạc lạnh lùng nói một câu: "Không phải em muốn gặp Thẩm Hải sao? Anh đưa em vào, để hai người gặp mặt."
"Đừng..." Trước đó bà ta chỉ gào lên, nhưng lần này thật sự đã khóc: "Em không phải là một bọn với anh ta! Em... Em chỉ nói cho anh ta một số thông tin, đổi một ít tiền xài, chưa từng nghĩ sẽ hại Mạc Sương!"
Đổi một ít tiền xài?
Trác Vi Lan kinh ngạc, không nghĩ tới trong mối quan hệ hợp tác với người đàn ông kia bà ta lại là người nhận tiền.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ba Mạc mất kiên nhẫn, gõ bàn, quát lên ngăn cản bà ta sắp bắt đầu khóc sướt mướt: "Nói từ đầu đến cuối."
Bà ta bò dậy từ dưới đất, lau mặt, nuốt nước miếng để trơn cổ họng rồi mới nói: "Trước kia em lên mạng tìm cách vay tiền, anh ta đã tìm tới cửa, nói mình là người công ty thông tin, hỏi em một số thông tin, sẽ có tiền. Em quá thiếu tiền, nên nói một số chuyện..."
Hai ba con nhà họ Mạc tỉnh táo lắng nghe, nhưng tố chất tâm lý của Trác Vi Lan không được rèn luyện, mà ngày hôm qua khi nàng chỉnh ảnh đã nhìn thấy quá nhiều hình ảnh đáng sợ của người đàn ông ở trong xe với một con dao bên hông, trái tim của nàng đập hỗn loạn, không nhịn được mắng ra: "Cái gì gọi là một số chuyện? Người này rõ ràng là đang theo dõi Mạc Sương!"
"Dì thật sự không biết!" Bà ta gắt gỏng: "Anh ta nói muốn nịnh hót tặng quà cho Mạc Sương, nói chuyện cũng rất bình thường, đều là các vấn đề mà Mạc Sương thích..."
Trác Vi Lan bị dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của bà ta làm cho tức giận: "Cho nên dì đều nói ra hết?"
Bà ta liếc nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của ba Mạc, cúi đầu lẩm bẩm: "Có người tặng quà là chuyện tốt mà."
Trác Vi Lan còn muốn bác bỏ, nhưng bị Mạc Sương vỗ vỗ, nàng cắn cắn môi nhẫn nhịn.
Tâm trạng của Mạc Sương vẫn rất bình tĩnh, hỏi vấn đề mấu chốt: "Công ty của người kia có phải gọi là Diệu Vinh hay không?"
"Đúng vậy, người của bọn họ rất nhiều." Bà ta thành thật trả lời: "Dì yêu cầu giao dịch tiền mặt, lần nào cũng gặp những người khác nhau, người đàn ông này giống như là người cầm đầu, thường nói chuyện qua điện thoại với dì, nói sẽ bảo những người khác cầm tiền tới..."
Mạc Sương lấy ra một bức ảnh mà cô tìm được trong phòng khách tầng một: "Trong này có người mà dì đã gặp không?"
Bà ta không tình nguyện bắt đầu xem, xem một lúc, trên mặt bà ta lại xuất hiện biểu cảm hoảng sợ.
"Có chứ?" Mạc Sương thấy bà ta không lên tiếng, cô mở lời giúp: "Hơn nữa còn rất nhiều, đúng không?"
Bà ta do dự.
Đúng lúc ba Mạc đập xuống bàn.
Bà ta run lên, rụt người lại khai báo: " Đúng, dì cho rằng bọn họ là người làm việc cho người khác, nên không để ý..."
"Đủ rồi!" Ba Mạc không thể nhịn được nữa, chỉ vào bà ta gào mắng: "Em giúp người ngoài theo dõi Mạc Sương? Em có còn là người không!"
Bà ta chỉ cần thừa nhận là xong rồi, nhưng vẫn kiên trì biện bạch: "Em không có! Em nói rất ít, thật đó, chỉ... chỉ có vào ngày sinh nhật của Thẩm Hải nói một câu Mạc Sương đang ở đâu, còn những lúc khác cho tới bây giờ đều không hề nhắc tới! Anh cả em phải tin em..."
Vừa nói xong, bà ta đi lên phía trước, muốn kéo tay ba Mạc cầu xin.
Ba Mạc trừng mắt khiến bà ta sợ lùi lại, rồi cầm bút từ chỗ quản gia ném lên bàn: "Khoanh tròn những người mà em đã gặp trong ảnh đi."
Bà ta nhìn chằm chằm vào điện thoại được đặt ở trong tay ba Mạc trong chốc lát, thức thời làm theo, từ từ khoanh tròn những người trong ảnh.
Một, hai, ba, bốn...
Trác Vi Lan sững sờ nhìn số người đang tăng lên, hơn nữa không hề lặp lại, mọi ngành mọi nghề mọi lứa tuổi đều có, nàng lại hít một ngụm khí lạnh: "Dì biết bọn họ không?"
"Không biết..." Bà ta nhỏ giọng trả lời qua loa lấy lệ.
Ba Mạc truy hỏi: "Thật không? Anh đi điều tra thử?"
" Thật chứ! Nhưng... Em đã từng nói chuyện với cô gái nhỏ này, có ấn tượng rất sâu sắc." Bà ta muốn lập công chuộc tội, khai rõ những gì đã biết: "Em thấy cô ta gần bằng tuổi với Thẩm Văn, nên trò chuyện thêm mấy câu, cô ta nói mình là học sinh, muốn kiếm ít tiền tiêu vặt nên mới đến Diệu Vinh làm thêm. Diệu Vinh đưa tiền rất hào phóng, không có yêu cầu, nói là làm không ngừng thì sẽ được trả tiền..."
Trác Vi Lan nhìn gương mặt học sinh cấp hai ngoan ngoãn ở trong hình, nghĩ tới bốn chữ "Khó mà đề phòng".
Thật sự có người theo dõi Mạc Sương.
Mà hệ thống tổ chức của công ty Diệu Vinh, lại dùng nhiều người không giống nhau đi theo dõi, nên khiến Mạc Sương cho là mình xuất hiện ảo giác.
Trác Vi Lan cảm thấy công ty Diệu Vinh rất đáng sợ, nhưng nghĩ đến công ty này là nhận tiền làm việc, sau lưng do người khác chỉ thị, lại cảm thấy sự kinh khủng của bây giờ chỉ là mới bắt đầu.
Sắc mặt của Mạc Sương cũng cứng lại, trầm tư suy nghĩ nhìn chằm chằm vào học sinh cấp hai ngây thơ hồn nhiên trong bức ảnh được người dì chỉ ra.
"Chỉ có bấy nhiêu đây." Bà ta khoanh tròn ra tám người, đặt bút xuống, không cam lòng lại nói mấy câu cứng nhắc biện bạch: "Em thật sự không biết bọn họ đang làm cái gì, chỉ là... Chỉ là cầm tiền của bọn họ mà thôi."
Ba Mạc hoàn toàn không chấp nhận dáng vẻ này: "Nhưng em biết đây không phải là chuyện tốt."
"Không có... Em là bị gạt!" Bà ta chối bỏ theo bản năng.
"Em không dám lưu lại ghi chép chuyển tiền, yêu cầu dùng tiền mặt để giao dịch. " Ba Mạc lạnh giọng nói ra mấu chốt: "Đây không phải là chột dạ sao?"
Bà ta không nói.
Ba Mạc lười nói nhảm với bà ta, cầm điện thoại lên nói: "Anh thấy em là đánh bài đánh đến hồ đồ rồi, lần trước trộm vòng ngọc, lần này theo dõi người khác, nên đến đồn cảnh sát nhận sự giáo dục với Thẩm Hải đi!"
"Không được!" Bà ta sốt ruột đến mức giậm chân: "Anh không chứng cứ, dựa vào cái gì mà bắt em vào!"
Ba Mạc liếc nhìn bà ta: "Em nói đúng."
Bà ta thở phào: "Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, có gì thì nói chuyện nhẹ nhàng với nhau..."
"Không có gì để nói." Ba Mạc không muốn nói nhảm với bà ta: "Anh có quyền đuổi em ra khỏi cái nhà này, thu dọn đồ đạc cút đi cho anh!"
"Anh cả, anh thật sự hiểu lầm rồi." Bà ta thấy sắp bị đuổi ra khỏi nhà, cắn răng bịa ra lời nói dối khác: "Em đã trung thực nói hết với anh rồi, vòng ngọc là Thẩm Hải trộm, em sợ anh mắng nó nên mới nhận tội thay."
Ba Mạc ghét bỏ cau mày: "Sau ngày hôm nay, anh sẽ cho người ném hết đồ của em ra, em tự xem xét rồi quyết định đi."
Hai chân của bà ta như nhũn ra, lại ngồi dưới đất bật khóc.
Trác Vi Lan vừa xem kịch vui cảm thấy rất thoải mái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người dì đang ầm ĩ quấy rối, nàng vốn không chú ý tới ba Mạc đã đứng dậy đi tới bên cạnh Mạc Sương để xem những bức ảnh mà bà ta đã khoanh tròn.
Nàng là được Mạc Sương bất chợt đến gần nhắc nhở.
"Hả?" Trác Vi Lan sững sờ nhìn Mạc Sương đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay của mình, như một bộ trang sức bằng tay, nàng nghiêng đầu, lập tức thấy được dáng vẻ lúng túng của ba Mạc ở bên kia.
Hóa ra là Mạc Sương không vui khi ba đến gần, nên dời vị trí dáng sát cùng nàng, đẩy ảnh ở trên bàn qua, giọng hờ hững: "Ba xem trước đi."
Ba Mạc muốn nói lại thôi một lúc, nhưng cuối cùng vẫn thua trước thời gian đang trôi qua, mỉm cười nói: "Sáng nay ba có một cuộc họp nhất định phải tham gia, khoảng 11 giờ sẽ trở về, con và Vi Lan có thể ở nhà chờ không?"
"Không được, con về nhà nhìn thêm có những bức ảnh khác nữa hay không." Mạc Sương từ chối không chút do dự, nhìn người dì vẫn còn đang khóc lóc ầm ĩ: "Hơn nữa cái nhà này thật mục nát, con không ở nổi."
Trong lời nói có mang theo hàm ý, vừa là nói tình cảnh hỗn loạn của người dì đang khóc lóc ầm ĩ, lại vừa là nói ba Mạc xử sự bất công, khiến người khác cảm thấy tệ hại.
Nụ cười của ba Mạc cứng đờ, tự biết bản thân có lỗi, mượn động tác nhìn đồng hồ che giấu sự quẫn bách: "Được, ba đi làm trước đây."
Tự xưng ba à...
Trác Vi Lan lưu ý đến chi tiết này, nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương không hề thay đổi, cầm lên một bức ảnh như đang suy nghĩ, quyết tâm không quan tâm đến ba.
Ba Mạc đi ra hai bước, bị người dì xông lên cản lại, ông ta ghét bỏ hất tay ra, nhìn chằm chằm vào bà ta đang khóc sướt mướt nói: "Quản gia Lưu, ông dọn nhà giúp, mau chóng ném hết những thứ đồ vô dụng ra ngoài."
Quản gia gật đầu.
"Có phải anh điên rồi không!" Bà ta gào thét về phía bóng lưng của ba Mạc: "Vợ chạy đi, ba mẹ không chịu nổi anh nên dọn ra ngoài ở, con gái lại lưu luyến dính lấy người ngoài, chỉ có em và Thẩm Văn Thẩm Hải không ruồng bỏ anh, xem anh như người một nhà!"
Ba Mạc dừng bước, thân hình hơi run rẩy.
Giống như là sắp đứng không vững.
Lần đầu tiên Trác Vi Lan nhìn thấy dáng vẻ này của ba Mạc, vừa không đành lòng, lại vừa không muốn để bà ta đắc ý quá lâu, nhéo tay Mạc Sương, giành nói trước: "Ba, ba đi làm trước đi, thời gian đã trễ rồi."
Mạc Sương liếc mắt nhìn người dì mắng đến vui sướиɠ, cũng nói theo: "Đúng vậy, con và Vi Lan sẽ dọn dẹp nhà sạch sẽ."
Bóng lưng cứng đờ của ba Mạc cuối cùng cũng được thả lỏng, quay đầu nhìn bọn họ, trịnh trọng gật đầu: " Được, tạm biệt."
"Tạm biệt." Lúc này Mạc Sương không cần Trác Vi Lan nhéo tay, chủ động nói.
Có Mạc Sương ủng hộ, Trác Vi Lan cuối cùng cũng chắc chắn quyết định của mình là chính xác, vui vẻ nói theo: "Tạm biệt ba."
Bọn họ không quan tâm người dì đang nổi điên, vẫy tay, tiễn ba Mạc ra ngoài.
Người vừa đi, cửa vừa đóng lại, bầu không khí hài hòa cũng đã biến mất.
Người dì xông tới, nhặt chiếc ly ở trên bàn đập xuống đất, chỉ vào Trác Vi Lan chửi ầm lên: "Họ Trác kia, dám tìm người điều tra tôi! Cô cho là đuổi tôi đi, thì tài sản của nhà họ Mạc sẽ là của cô sao! Phi! Thứ người đê tiện làm gái xin tiền!"
Trác Vi Lan chưa từng bị mắng những lời khó nghe như vậy, tức giận đến mức cả người run lên: "Dì..."
Nàng không nghĩ ra lời phản bác, nhưng Mạc Sương đã bước tới không nói lời nào, nắm lấy bàn tay đang vung lên loạn xạ của bà ta vẹn về phía sau, nhẹ nhàng khống chế bà ta.
"Buông dì ra!" Bà ta giãy giụa, muốn xoay người muốn đá chân, nhưng lại khiến bản thân trượt ngã.
Mạc Sương cười nhạt nhắc nhở: "Dì, trên đất có những mảnh thủy tinh bể, con khuyên dì đừng di chuyển."
"Con..."
"Ba đã nói, dì phải dọn đi trong hôm nay." Mạc Sương dùng sức, khiến bà ta đau đến cau mày: "Dì muốn tự dọn đi ra ngoài, hay là muốn con ném dì ra ngoài?"
Bà ta dừng giãy giụa, căm hận quay đầu trừng cô.
Mạc Sương không quan tâm mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay, nhưng lại đè vào lưng của bà ta khiến bà ta đứng không vững.
Bà ta muốn mắng cho hả giận, nhưng tiếc rằng bước chân lại trơn trợt, lời còn chưa nói ra đã suýt chút nữa ngã nhào thành tiếng thét chói tai.
Trác Vi Lan nhìn đến thoải mái, trốn ở sau lưng Mạc Sương lên tiếng phụ hoạ: "Không đi chúng con sẽ báo cảnh sát."
"Các người chờ đó cho tôi!" Bà ta căm hận ném ra một câu, vòng qua mảnh thủy tinh vụn đi lên lầu.
Mạc Thẩm Hải bị tạm giam ở trong đồn, Mạc Thẩm Văn đã đi học từ sớm, dượng là con rể ở rể, ngày thường bị mắng rất nhiều, cuối cùng vì làm người có tôn nghiêm, không muốn đi làm ở tập đoàn X, nên đã tìm một công việc khác, đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, cho dù ông ta sẵn lòng giúp đỡ, nhưng khi chạy về cũng là tối rồi.
Bà ta thật sự được xem như là một thân một mình, gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, nhưng một đám bạn đánh bài ăn cơm đi dạo phố trò chuyện vui vẻ kia đều hoàn toàn trở mặt, vụng về mượn cớ nói không rảnh, không thoải mái "Không biết làm sao" để từ chối giúp đỡ.
"Bỏ đi." Dưới ánh mắt của bọn họ và quản gia bà ta cất điện thoại, giả vờ bình tĩnh: "Dù sao cũng phải trở về, dọn một ít quần áo là được rồi."
Mạc Sương cười khẽ: "Ba đã nói, ngày mai sẽ ném tất cả ra ngoài."
"..." Bà ta nhìn phòng gửi đồ, đau lòng xót xa cho quần áo và túi xách đã mua rất nhiều tiền, giằng co trong chốc lát, vẫn là cầm điện thoại lên tìm công ty dọn nhà: "Ây, quần áo của dì quá nhiều, vẫn phải tìm người giúp đỡ."
Mạc Sương không quan tâm, bảo quản gia dọn dẹp giúp, rồi nói với Trác Vi Lan: "Chúng ta về nhà thôi."
"Nhưng..." Trác Vi Lan rất muốn thấy được dáng vẻ bà ta bị đuổi ra ngoài, không cam lòng lẩm bẩm: "Chúng ta đi rồi, ba có nuốt lời không, không bảo dì dọn ra ngoài nữa?"
Bà ta nghe được, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ây, dù sao cũng là anh em ruột mà, loại người ngoài như cô đâu có thể hiểu được."
"Hừ!" Trác Vi Lan không chịu nổi người phụ nữ đanh đá quái gở này, xoay người ra khỏi phòng.
Mạc Sương không lập tức đuổi theo, cầm điện thoại, gọi điện thoại ngay trước mặt bà ta: " A lô? Ba à, con muốn ở lại đến buổi trưa đợi ba trở về, nhưng dì luôn đánh người mắng chửi người khác..."
"Ai đánh người mắng chửi người khác!" Bà ta muốn cướp điện thoại.
Mạc Sương bình tĩnh đẩy ra, nghe rõ lời dặn dò của ba, sau khi cúp điện thoại âm thầm bắt lấy bà ta: "Quản gia Lưu, giúp tôi một chuyện."
"Làm gì!" Bà ta bị một trái một phải nắm lấy không di chuyển được.
Trác Vi Lan vốn đang giận dỗi ở dưới lầu, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy người dì đang bị khống chết rất chặt, nàng há hốc mồm.
Động tác của Mạc Sương rất nhanh nhẹn, ngay trước khi ném bà ta đi thì nói một câu: "Ba đã nói, quần áo của dì có thể là trộm tiền để mua, tạm thời tịch biên, tự dì cút trước đi."
——
Bà ta đứng ở bên ngoài nửa tiếng, không chịu nổi gió rét, đón xe đi nhờ vả bạn bè.
Ba Mạc trở về vào buổi trưa, thương lượng với bọn họ, định tìm bạn học cũ đáng tin và một thám tử tư nổi tiếng trong nghề để điều tra công ty Diệu Vinh, tiến hành từ hai phía, nhanh chóng tìm cho ra người hại Mạc Sương.
Sau mấy lần ầm ĩ xích mích, Mạc Sương lại rơi vào thời kỳ mất trí nhớ đặc biệt, nên không làm hòa với ba quá nhanh, nói xong chuyện chính thì dẫn Trác Vi Lan về nhà.
"Này!" Sau khi xe chạy ra khỏi không xa thì Trác Vi Lan lại thay đổi ý định: "Bác Trương, bác đưa cháu đến công ty đi."
Mạc Sương nghi ngờ: "Em muốn đi làm sao?"
" Ừm."
"Em đã xin nghỉ một ngày, tại sao phải trở về?" Mạc Sương lo lắng, đưa tay nắm lấy tay áo của nàng.
Trác Vi Lan nhìn đầu ngón tay quấn quýt, nhìn dáng vẻ tủi thân của bạn học Mạc, lại cảm thấy có lỗi, nói tới nói lui vô cùng dịu dàng: "Dì bị đuổi ra ngoài, tờ đơn định chế* nhất định là không thể thực hiện, em phải tiếp tục đuổi kịp đợt thiết kế tiếp theo cùng các đồng nghiệp, về sớm giúp đỡ, nhanh chóng theo kịp tiến độ."
*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.
Mạc Sương không nói lời nào, bình tĩnh nhìn nàng.
Trác Vi Lan vẫn kiên quyết: "Nhất định phải đi!"
"Được rồi." Sau khi Mạc Sương mất trí nhớ đã thành thạo một số kỹ năng giả vờ đáng thương, nhưng không mặt dày quấn mãi không buông, cô xoay người lại ngồi yên, cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn là bắt chước theo dáng vẻ giận dỗi "Không để ý tới em".
Trác Vi Lan nhịn cười, dè dặt chọt chọt Mạc Sương.
Mạc Sương hơi xoay người tránh né, đầu ngón tay gõ trên điện thoại cũng nhanh chóng chuyển động.
Trác Vi Lan vẫn chưa có cơ hội dỗ dành người khác, nên bị từ chối thì lập tức từ bỏ, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài.
Không lâu sau, nàng đến dưới lầu của công ty, mở cửa xuống xe.
Nhưng Mạc Sương lại theo sát phía sau.
"Em thật sự phải đến công ty." Trác Vi Lan bất lực: "Như vậy đi, em tranh thủ tan làm sớm có được không?"
Mạc Sương lắc đầu: "Không cần."
"Hả?"
"Ba nói đã đưa tiền cọc, không cần lãng phí." Mạc Sương cười híp mắt giơ điện thoại lên: "Tôi là khách hàng mới của em, cùng lên nói chuyện phiếm đi."