Chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ?
Trác Vi Lan vuốt vuốt trái tim bay nhảy như thiếu nữ của mình, nhớ cái ôm lúc chia tay của Mạc Sương, rồi bị kiểu nói này làm cho những bọt bong bóng màu hồng trong đầu vỡ vụn, hiện lên cảnh nàng và Mạc Sương trên giường, xuyên qua nút áo ngủ khó mở làm lộ ra màu da tinh tế dưới ánh đèn, dường như quấy rối tới lúc ánh sáng dần dần lộ ra sau màn cửa vào buổi sáng.
Trái tim mới biết yêu lập tức dính lên chút màu sắc không hài hòa.
"Này!" Nàng che giấu ý cười, ấm ức trừng mắt nhìn cô bạn thân thiết Đàm Thiều Thi: "Ai chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ chứ!"
Đàm Thiều Thi lùi về vị trí của bản thân, chửi bậy một tiếng rồi chạy.
Nhanh chóng trở lại vị trí làm việc, Trác Vi Lan cũng không có quá xoắn suýt cái miệng ác của bạn thân, rầu rĩ để ly nước xuống, vỗ mặt mình một cái cho lên tinh thần. Đầu ngón tay của nàng vẫn còn dư âm độ ấm của trà, chạm vào gương mặt lại thấy hơi nóng, không tự chủ được mà cầm lấy gương soi, mới nhận ra gương mặt mình đỏ ửng.
"Không có tiền đồ." Nàng thầm chửi một tiếng: "Bị ôm một cái đã mặt đỏ tim đập nhanh rồi."
Chỉ là...
Trác Vi Lan tinh tế nhớ lại, giật mình kiểu như vậy đúng là đánh bại rất nhiều lần rồi.
Sinh nhật năm ngoái, bởi vì một cuộc họp video mà Mạc Sương không thể về nhà đúng hẹn, nàng ngồi một mình trong phòng ngủ, nghe tiếng mưa rơi tí tách rồi nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Nửa đêm bị người ta ôm lấy, nàng giật nảy mình, quơ lấy cái gối ôm đập tới, đập vào gương mặt chính là đầu tóc Mạc Sương đã được làm cẩn thận nay đã rối loạn hết lên.
Mạc Sương thì lại cười, đầu tóc thì xốc xếch nhưng vẫn lộ ra nụ cười cong nhẹ, lấn người tới muốn ngăn chặn nàng mở miệng chửi người.
Trác Vi Lan muốn chửi cũng không được, đưa tay đẩy ra, lại khiến bản thân càng chôn chặt trong ngực người ta ra không được, vào lúc uể oải nhất lại nghe được câu "Tôi xin lỗi" như có như không, sững sờ một chút, ngước mắt lên nhìn đối đầu với đôi mắt long lanh của Mạc Sương.
Cuối cùng chỉ còn cái bóng của nàng.
Trác Vi Lan nhìn đồng hồ, 23 giờ 37 phút, nghĩ tới ngày sinh nhật thì không được làm ầm ĩ, đè xuống oán giận trong lòng, tính đợi qua 0 giờ rồi sẽ tính sổ.
Lúc 0 giờ tới, nàng đã quên chuyện phải tính sổ đi rồi, cuộn người trong ngực Mạc Sương, ngoan ngoãn, dịu dàng.
Ăn tết năm nay, Mạc Sương cùng đi mua lễ vật cho người nhà, vừa không tình nguyện, vừa nói chuyện qua loa, Trác Vi Lan nghĩ tới Mạc Sương không có tình cảm tốt gì với người nhà, không để tâm lắm, nên ân cần tìm từng món đồ thích hợp để làm quà nói tới khô cả họng nhưng đổi lại chỉ được Mạc Sương nói "ừ", "à", "Được đó", "Em chọn đi."
Nàng cũng không thể nào thích người thân nổi, cũng chịu đựng sự chén ghét và bực bội mà mua đồ, nên giận giữ nói: "Được rồi, em tự mua, chị lên xe chờ em đi, chờ sau đó trả hóa đơn là xong rồi lái xe tới công ty đi làm luôn!"
Mạc Sương đúng là đi thật.
Vi Lan ôm tâm trạng "không vượt qua nổi", tức giận đi mua đồ, đẩy xe mua sắm tìm đồ một hồi rồi đi qua tìm xe, toàn bộ quá trình đều không để tâm lắm, đi tới cốp sau xe để bỏ đồ vào thì thấy được toàn là hoa, ở bên trong đúng là có muôn hồng nghìn tía đóa hoa.
Nàng ngạc nhiên bị Mạc Sương ôm một cái, dỗ dành, thành thật lại.
Ngoại trừ lần nói ly hôn kia, Trác Vi Lan cảm thấy có thể hình dung chính mình bằng một câu hoàn hảo.
Cuộc gọi vừa tới, vùng vẫy đi mất.
Trác Vi Lan coi như biết nhường nhịn, bởi vì nàng yêu Mạc Sương, dù bên tất cả mọi người bên cạnh nàng đều nói theo đuổi Mạc Sương rất vất vả, Mạc Sương lại cưng chiều nàng lên trời, nàng cũng hiểu rõ, qua nhiều năm như vậy, Mạc Sương đã làm không ít việc, cảm khái vì sự hy sinh cho tình yêu này.
Mãi cho tới khi nàng ở công ty nhìn thấy hai chữ "Tình yêu", nghe được lời nói đầy hâm mộ của Đàm Thiều Thi "Cậu chắc chắn sẽ có một ngày vẽ xong", trong đầu nàng trống rỗng, căn bản không nhớ nổi người tên Mạc Sương này.
Trác Vi Lan cảm thấy nàng hiểu lầm rồi, bản thân vốn dĩ không ngờ sẽ yêu Mạc Sương như vậy.
Nếu đã như vậy, nàng không nhịn được mà đưa ra ly hôn, Mạc Sương còn chưa đánh một bạt tai còn đưa một trái táo ngọt, suy nghĩ một lúc là đồng ý.
Sau đó mất trí nhớ, lại dùng danh nghĩa là mười tám tuổi, tiếp tục cho nàng ăn táo ngọt...
Trác Vi Lan ý thức được mình vẫn không có tiền đồ như vậy, thả ly trà nóng xuống, muốn đi rót ly nước lạnh uống để bản thân tỉnh táo lên một chút.
Nàng đi tới phòng giải khát, trong lúc vô tình liếc xuống dưới, vậy mà nhận ra xe trong nhà vẫn còn đậu ở chỗ đó.
Nàng sửng sốt, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Mạc Sương: "Chị còn chưa đi sao?"
Mạc Sương trả lời lại cực nhanh: "Ừm, em thay đổi chủ ý không đi làm nữa rồi sao?"
"..." Trác Vi Lan tức giận mà nhìn tin nhắn nhanh chóng xuất hiện này rồi trả lời: "Không phải, ở bên cửa sổ em nhìn thấy chị."
Tin tức này giống như chốt mở, vừa gửi ra ngoài không lâu, Mạc Sương từ trong xe đã chạy ra, cất điện thoại đi rồi nhìn bốn phía.
Trác Vi Lan bình thản bưng cái ly, chờ Mạc Sương gửi tin cho mình.
Mạc Sương tìm rất nhanh, ánh mắt quét tới bên này của nàng xong là lập tức nhìn thấy, cất kỹ điện thoại, nâng hai tay lên chỉ chỉ.
Tầng cao chót vót, nhưng thật ra nhìn không ra biểu hiện gì, nhưng Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương thì không tự giác được mà nhón chân lên nhìn, giống như vui mừng cũng giống như nghĩ cách để gần cô thêm một chút.
Rõ ràng Mạc Sương mặc áo khoác màu đen kia, lúc xuống xe, động tác đúng là rất sảng khoái...
Cứ như bị nàng bị hành đồng này mà muốn chọc cho phát điên lên.
Trác Vi Lan bật cười, cong môi nhìn chằm chằm, nhìn đồng nghiệp khác tới rót nước thì chột dạ cúi đầu xuống, giả vờ như không có gì xảy ra.
Nàng thấy được biểu hiện xấu hổ và thẹn thùng của mình phản chiếu ở trên mặt bàn thủy tinh, tâm trạng phức tạp, cùng đồng nghiệp đi xem giờ, nhận ra thế mà đã trôi qua gần năm phút.
Trác Vi Lan tự suy xét lại: Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy?"
Nàng ảo não gõ đầu, quyết định cắt ngang cái chuyện lung tung này, gọi điện thoại qua, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Mạc Sương."
Mạc Sương không hề bị ảnh hưởng, tiếng nói của cô vẫn dịu dàng: "Alo."
"Trở về đi." Ăn mềm không ăn cứng, thái độ của Trác Vi Lan rất nghiêm túc, hạ thấp giọng, kéo dài tiếng còn hơi nũng nịu: "Em phải làm việc..."
Mạc Sương bình tĩnh trả lời: "Đi đi, tôi chờ em tan làm."
"Em..." Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương dưới lầu, cắn cắn môi, châm chước một lúc rồi vẫn vì hiệu suất công việc mà không có tiền đồ nói: "Chị ở phía dưới, em sẽ không nhịn được mà đi dạo phòng giải khát xem."
Mạc Sương cười khẽ: "Được, nghe theo em."
Vừa nói xong, Mạc Sương mở cửa xe lên, động tác gọn gàng linh hoạt, giống như không có gì là không bỏ được.
Trác Vi Lan nhìn thấy, không hiểu sao thấy hơi khó chịu, rầu rĩ nghĩ: Cái này cũng quá nghe lời rồi nhỉ? Sao không giãy giụa một chút chứ.
"Bái bai." Nàng từ bỏ, đứng ngốc ở bên cửa sổ một chút, cúp điện thoại, đang muốn nhìn chằm chằm chiếc xe một lúc chợt nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống.
Mạc Sương nhìn chằm chằm phương hướng của nàng, xoay người giở mọi mánh khóe, cho tới khi lái xe rời đi không thấy nàng được nữa.
Trác Vi Lan nhìn thấy, cười thầm: "Ngốc hay không đây."
Nàng nói Mạc Sương như vậy, nhưng bản thân cũng đứng ở bên cửa sổ nhìn về phương hướng đi về nhà, chân mỏi nhừ mới thở dài.
Cùng nhau ngốc rồi, dù sao cũng đỡ hơn một mình nàng ngốc được hay không?
...
Trở lại trước bàn làm việc, Trác Vi Lan định sửa sang cảm giác động tâm của mình một chút, ý muốn tìm linh cảm liên quan tới tình yêu. Nàng nhớ lại chuyện Mạc Sương tới đây một chút, phát hiện ra hơi không đúng.
Mạc Sương biết tất cả mọi chuyện, ngay cả nàng thích ăn mì phải thêm cái gì, nói rõ ràng trong nhật ký, mà những cái này đều viết....
Trác Vi Lan giật mình.
Buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, mẹ Mạc Sương bỏ trốn, ba cô không nói hai lời đã vọt tới kéo đi xét nghiệm DNA, có phải đều dùng giấy trắng mực đen ghi lại hết để nhớ? Chỉ riêng việc ba mẹ ly hôn, tinh thần Mạc Sương đã trở nên hoảng hốt, mờ mịt, không biết nên làm sao bây giờ, nếu hiểu được chuyện phía sau, có thể chịu nổi sao?
Trác Vi Lan nhớ tới biểu hiện dính người của Mạc Sương, càng thêm lo lắng.
Lúc trước, Mạc Sương theo đuổi nhiệt liệt như vậy, cũng không có cẩn thận ở mỗi bước đi, cả miệng dính đầy lời nói phải dính lấy nhau, từ trước tới nay đều không dùng hành động biểu hiện, hôm nay sao lại khác thường như vậy, không phải là biết được sự thật nên tìm người ỷ lại hay sao?
Nàng bị trêu chọc tới mơ màng, không chú ý tới cảm xúc của Mạc Sương, bây giờ nghĩ lại hơi bối rối, tìm điện thoại gửi tin tức thăm dò kỹ càng: "Tới nhà chưa?"
Mạc Sương trả lời rất nhanh: "Còn chưa nữa, mới đến đường lớn Đông Nguyên thôi."
"Không tệ, nhanh về nhà đi."
"Được."
Trác Vi Lan nhìn thấy câu chữ quen thuộc, không hiểu sao cảm thấy Mạc Sương vẫn là tổng giám đốc Mạc lúc lạnh lúc nóng, hai lăm tuổi trước kia, hơi căng thẳng liếʍ liếʍ môi, không cố gắng trốn tránh mà đi thẳng vào hỏi: "Mới vừa rồi, chị nói phần lớn chuyện trong nhật ký đó là em sao?"
"Đúng vậy."
"Chuyện của mình, chị không có ghi chép lại sao?"
"Có một chút."
Điều này không phải là đúng lúc bỏ trống việc mẹ bỏ trốn chứ?
Trác Vi Lan không nhịn nổi, thăm dò: "Ba năm trước, chị có ghi lại không?"
"Ba năm trước? Năm tốt nghiệp à?"
Nhìn thấy hai chữ tốt nghiệp, trái tim Trác Vi Lan hơi siết chặt, cẩn thận từng chút một dỗ dành Mạc Sương nói tiếp: "Đúng vậy, có ghi lại không?"
Mạc Sương vô cùng sảng khoái: "Không có, chuyện của một năm kia không thể nào viết nổi."
Trác Vi Lan hơi suy tư, có lẽ là có việc thật hoặc là do Mạc Sương giả vờ quá giỏi.
Nàng hoảng hốt, Mạc Sương cũng đã đoán ra được sự việc, câu nói tiếp theo nhanh chóng không kịp chuẩn bị mà hiện lên trước mắt nàng: "Ngày tôi tốt nghiệp chắc là đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi."
Câu khẳng định.
Trác Vi Lan sửng sốt một chút, không biết trả lời làm sao, sờ điện thoại mà không nói câu nào.
Nàng không biết phải trả lời thế nào, Mạc Sương nắm chắc tâm lý, đưa ra một cái quyết định: "Nếu là chuyện không tốt, nghĩ không ra cũng không sao, quên rồi thì quên đi."
Trác Vi Lan thở phào một hơi, dũng khí đồng ý đều bị tốc độ gõ chữ của Mạc Sương nghiền ép hết.
"Vi Lan à, ngày mai em theo tôi về trường học xem chút việc được không?"
Về trường học? Trước một giây đã nói là quên đi, một giây sau lại muốn trở về chốn cũ?
"Chị muốn đi làm cái gì?" Trác Vi Lan còn nhớ rõ Mạc Sương từng diễn thuyết rồi bị mọi người làm cho khó xử, nghĩ tới chốn cũ chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt, không đồng ý ngay.
"Ngày mai là ngày 19 tháng mười, ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Ngày kỷ niệm?
Cuối cùng Trác Vi Lan phân biệt ra được trí nhớ trước sau của Mạc Sương không đồng ý từ những câu chữ cứng nhắc trên nền chữ màu đen này, nhất thời nàng hơi mơ màng.
Trước khi Mạc Sương mất trí nhớ, ngày kỷ niệm kết hôn còn đến trễ, sau khi Mạc Sương mất trí nhớ, lại ghi nhớ ngày gặp lần đầu tiên luôn.
Trác Vi Lan mím môi, đáy lòng hơi có vẻ chờ mong.
Mạc Sương không giống vậy.
Nàng nhìn Mạc Sương bắt đầu nói chuyện phiếm trong tin nhắn, không còn một câu nói tiếp một câu như "Ừ", "Được", "À", nàng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra xa, vẫn không quên nói một câu "Em cũng nhìn thấy chị."
Có tin tức nhất định sẽ trở về...
Trác Vi Lan cảm khái, phủi mông đi ra, hy vọng từ bên trong ghi chép có thể nhìn thấy Mạc Sương không giống vậy.
Nhưng mà nàng chợt nhận ra, Mạc Sương trước khi mất trí nhớ cũng có gửi tin tức, ngoại trừ số lượng hơi ít ra thì thời gian sẽ chậm một chút, khung chat luôn là theo sau tin tức của Mạc Sương.
Tại sao có thể như vậy?
Trác Vi Lan buồn bực, lại sầu lo Mạc Sương khôi phục trí nhớ khi trở về chốn cũ, vì điều này mà nàng không chú ý tới hiện tượng kỳ lạ khác mà rơi vào suy tư.
Mạc Sương chờ một lúc lâu, lại gửi tới một câu hỏi: "Cùng đi được không?"
Trác Vi Lan xoa xoa giữa mày, thực sự không dám coi nhẹ bất kỳ khả năng nào ở sân trường sẽ khơi lại ký ức cũ, càng nghĩ, để bảo đảm chắc chắn nên đề nghị: "Chúng ta ở nhà chúc mừng thôi."
"Ngay cả một tấm ảnh tốt nghiệp mà tôi còn chưa có."
Mạc Sương gửi như vậy còn đồng thời gửi tới một khuôn mặt muốn khóc.
Trác Vi Lan mềm lòng.
Đúng vậy, sau khi Mạc Sương bị ba lôi đi, trực tiếp tới bệnh viện xét nghiệm DNA. Sau khi trở về đã trốn ở trong toilet khóc rống, nào có tâm tư đi chúc mừng tốt nghiệp. Sau này, các cô đi nơi khác du lịch, đi dạo ở một trong những trường đại học nổi danh, nhìn thấy học sinh chụp ảnh tốt nghiệp, Mạc Sương luôn nắm tay nàng né tránh khỏi, đầu ngón tay miết chặt, giống như dùng hết sức để thoát đi.
Mạc Sương của quá khứ, buổi lễ tốt nghiệp u ám không có ánh sáng kia.
Mạc Sương của hiện tại, đối với sự khắt khe của ba, với việc mẹ hoàn toàn vứt bỏ là không biết gì cả, ký tức chỉ dừng lại lúc mười tám tuổi, vừa lên đại học, vừa chờ mong vừa vui sướиɠ, ngay sau đó thì thành tốt nghiệp đã nhiều năm lên tới năm hai lăm tuổi, chỉ nghĩ tới chụp một tấm ảnh tốt nghiệp thôi.
Trong lúc nhất thời, ngày kỷ niệm gì đó, khôi phục ký ức gì đó đều thành hư ảo, trong lòng Trác Vi Lan nghĩ tới toàn là cảnh ngày đó đẩy cửa phòng tắm ra, một mình Mạc Sương ngồi bên trong khóc thút thít.
Nàng chờ mong nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Sương.
Cho dù là sau khi mất trí nhớ.
Trác Vi Lan không lo được nhiều như vậy, cắn răng đồng ý: "Được, chúng ta trở về."