Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 28: Phát hiện ra âm mưu

Diệp Băng từ khi trở về lều của mình đã tự nhốt bản thân từ trưa cho đến chiều để giúp bản thân bình tĩnh lại. Tới lúc có người đưa cơm sắc chiều bên ngoài cũng đã buông xuống. Cô ngoan ngoãn ngồi ăn hết khay cơm, rồi tắm rửa cho sạch sẽ mới đi tới lều của Lãnh Hàn Tử để thương lượng.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về những lời hắn nói. Ngoài mặt nói là không khuất phục nhưng nhìn nhận theo hướng thực tế một chút thì cô không nên suốt ngày làm trái lại lời hắn, quanh đi quẩn lại người chịu thiệt thòi chỉ có bản thân mình. Việc gì bản thân làm được thì tốt nhất không được từ chối. Dù sao hiện tại Lãnh Hàn Tử là chỗ dựa duy nhất của cô, lỡ chẳng may hắn như thời tiết nắng mưa thất thường tiếp tục giam cầm cô ở cái nơi này thì chỉ có nước tự sát mới thoát được.

“Cô không được phép vào trong.”

Vừa đi vừa suy nghĩ đột nhiên có một người đàn ông cao to đứng chắn ngang lối vào, ngăn cản cô vào trong.

“Tôi có việc quan trọng muốn gặp lão đại của các anh. Chỉ cần vài phút thôi tôi sẽ đi ngay.” Cô nói.

Anh ta rất kiên quyết, ánh mắt kiên định, nói: “Bên trong lão đại đang bàn bạc một số việc. Có gì chút nữa cô hãy tới.”

Nhón chân, nhướng mắt cố gắng nhìn lỏm qua khe hở trên tấm màng nhưng người đàn ông này chiều cao hơn cô gấp mấy lần, cơ bắp cuồn cuộn che lấp hết mọi kẻ hở có thể nhìn thấy. Diệp Băng thở dài một hơi, chấp thuận đợi đến khi hắn ta giải quyết xong công việc rồi tới.

Đi vòng qua vòng lại vài chỗ quen thuộc cô mới để ý đến không khí dường như đã hạ xuống vài độ, dadẻ cảm giác mát mẻ hơn rất nhiều, chẳng còn cảm giác nóng nực như lúc trưa mới tới đây. Ngoài việc đó, ngắm nghía kĩ sẽ thấy được Phong Dạ Hắc rộng lớn hơn Mộng Lao khá nhiều. Điều cô không ngờ tới là việc cả hai nơi có diện tích trên cả trăm mét vuông lại nằm song song với nhau trên cùng một mảnh đất. Hai thế giới tưởng chừng không thể song hành lại chỉ ngăn cách bởi một vách tường cao. Xem ra Lãnh Hàn Tử cũng rất biết cách tạo ra bất ngờ.

Đi vòng vòng Diệp Băng nảy ra ý tưởng táo bạo quyết định sẽ thử đi tìm hiểu về Phong Dạ Hắc. Ý nghĩ này khiến cho cô phấn khích, trong l*иg ngực nung nấu một cảm giác thôi thúc khó hiểu.

Tất cả người của Phong Dạ Hắc theo lệnh triệu tập đã đi tới lều của Lãnh Hàn Tử. Bấy giờ, không gian im ắng bao phủ toàn bộ nơi này, trong ánh lửa phập phồng trong các giá đỡ một thân hình nhỏ bé lẳng lặng di chuyển. Có thể nói cô hoàn toàn không biết gì về nơi này đành chỉ đi theo linh cảm mách bảo.

Đi đến cuối đường cô nhìn ngó xung quanh nãy giờ vẫn không thấy có điểm nào khác biệt. Với Mộng Lao chỉ cần đi một lát là có thể thấy những điều ghê rợn vậy mà chỗ này chẳng có lấy một nửa như Mộng Lao. Coi như phí công sức đi nãy giờ đã trở thành công cóc. Diệp Băng chán nản quay đầu trở về gặp Lãnh Hàn Tử, chắc có lẽ bây giờ hắn cũng đã bàn bạc xong việc của mình rồi.

Khắp nơi ở Phong Dạ Hắc toàn là cát, đất, đá. Vô tình lúc đi vì buồn bực Diệp Băng đã giậm mạnh chân vài cái, gót giày chạm xuống đất phát ra âm thanh tiếng của kim loại. Tai của cô rất thính dù cho âm thanh có nhỏ đến mấy vẫn nhận ra được điểm khác lạ. Hướng người đến nơi phát ra âm thanh đó cô tò mò ngồi xuống, vô thức lấy tay chạm vào. Ai ngờ đến bên dưới lớp đất mỏng dánh lại là một mật thất.

Lùa lớp đất đó sang một bên, cô dùng sức mở cái nắp ra, một dãy thang bằng sắt xuất hiện thả dài xuống dưới không thấy đáy. Diệp Băng thử gõ nhẹ lên cái thang âm thanh vậy mà vang rất lâu. Với độ vang như vậy cộng với độ dài của dãy thang và độ tối của tận cùng Diệp Băng ước chừng mật thất phía bên dưới rất rộng.

Vì tò mò cô đã tự động trèo xuống dưới đó để khám phá. Thị lực 10/10 của Diệp Băng cuối cùng cũng có thể sử dụng trong bóng tối. Tầm vài phút đắm mình vào bóng đen vô định dần dần hai mắt đã thích ứng được, tuy nhìn không quá rõ nhưng vẫn nhìn ra được những gì hiện hữu trước mắt. Quả nhiên ở trong nơi thị lực không thể phát huy thì những giác quan còn lại bắt đầu phát huy hết khả năng của nó.

Chậm rãi lần mở đường đi, quơ tay nhẹ một cái lại đập trúng phải cái gì đó. Mu bàn tay đau đớn theo phản xạ của con người cô rụt tay về, xoa xoa chỗ bị đau. Diệp Băng từ từ tiến lại, nắm được vật vừa rồi, tỉ mỉm sờ từ trên xuống dưới cô kinh ngạc phát hiện thì ra đây là một cây súng bắn tỉa. Cô ngầm đoán được sâu bên dưới Phong Dạ Hắc là một kho cất giữ vũ khí, bom đạn để phục vụ cho những lần phải chiến đấu.

“Nhanh lên, hắn sắp tới rồi.”

Đang đứng lơ ngơ thì một giọng nói gần sát bên làm cho cô giật mình. Bịt miệng lại, cô gấp gáp ngồi thụp xuống dưới, chẳng dám thở mạnh, vểnh tai lên nghe cuộc nói chuyện bí ẩn giữa hai người nào đó.

“Mày đặt hết chưa?”

“Xong xuôi hết rồi. Đợi đến lúc hắn xuống đây, nhấn nút kích nổ dù hắn có chín cái mạng cũng phải tan xương nát thịt chứ chẳng sống nổi.”

“Đừng để thất bại như lần trước.”

“Hừ, lần đó chỉ là may mắn mà thôi. Lãnh Hàn Tử ơi là Lãnh Hàn Tử xem ra số phận của mày đã định là phải chết dưới tay tao rồi.”

Diệp Băng trừng mắt lên kinh hãi.

Bọn chúng là muốn gϊếŧ hắn.

Vì quá hoảng hốt cô vô tình phát ra âm thanh.

“Ai đó?”

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?”

Cô có thể biết được bọn chúng đang chia ra hai hướng để tìm kiếm thông qua tiếng bước chân trên mặt sàn. Cô nhất định phải thoát khỏi đây thành công để báo cho Lãnh Hàn Tử biết.

Căng thẳng tột độ, tay chân Diệp Băng run rẩy từ từ di chuyển. Sợ đôi giày gây ra tiếng động trên đường trở ra cô đã nhét đại đôi giày vào một góc kẹt nào đó, sau đó âm thầm hạ thấp người đi khỏi. Dãy cầu thang sắc ở trước mặt, lối ra vẫn còn mở như lúc đầu, hình như vẫn chưa có ai phát hiện ra cô đã xuống đây.

Cô nhón chân chạy, sốt sắng leo lên nhưng chưa qua bậc thứ tư thì bị một ai đó bịt chặt miệng, lôi cô xuống.