Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 23: Nguy hiểm thật sự đang đến

Tất cả vết thương trên người Lục Thuần Trạch trở nên vô cùng nghiêm trọng theo từng ngày. Mặc dù đã được Hạ Tiêu Viễn xử lý chu đáo nhưng nhiều khi trời trở tối anh lại lên cơn sốt cao, hành cho vết thương sau lưng nóng lên chảy mủ vàng.

Lúc ban đầu, Diệp Băng cứ nghĩ tình trạng của Lục Thuần Trạch không có gì đáng lo ngại nào ngờ đã hơn hai ngày vẫn còn trong tình trạng hôn mê, lại còn sốt cao. Cô cũng đã gặp riêng Hạ Tiêu Viễn để hỏi anh ta về vấn đề này. Anh ta nói Lục Thuần Trạch trước đây từng bị những vết thương lớn hơn có thể nguy hiểm đến tính mạng, so với những vết cỏn con hiện đang ở trên người của anh chỉ là việc nhỏ. Quan trọng ở việc trong đêm hôm đó anh đã dầm mưa quá lâu, lại còn bị cơn bão cấp 1 làm cho ngất xỉu. Trong khi từ nhỏ Lục Thuần Trạch đã có di chứng cơ thể không được tiếp xúc với nhiệt độ quá lạnh, nếu không tính mạng sẽ khó giữ.

Khi nghe anh ta giải thích cận kẻ sau đó có vài điều cô có thể chấp nhận được nhưng suy nghĩ đến việc cơ thể Lục Thuần Trạch không được tiếp xúc với nhiệt độ lạnh quả thực làm cho Diệp Băng nghi ngờ. Trước đây anh từng sống chung với cô nhưng cô chưa lần nào nghe anh nhắc tới việc đó hoặc thấy một biểu hiện nhỏ nào như lời Hạ Tiêu Viễn đã nói.

Bây giờ cứ cho rằng việc đó là do Lục Thuần Trạch giấu cô cũng được nhưng một người đàn ông mạnh khỏe, có thể một mình tay không chống trả với mười mấy tên có vũ khí, vừa bảo vệ cô an toàn thì làm sao lại bị một chút xíu khí lạnh làm cho nguy hiểm được.

Diệp Băng cho rằng việc đó là do Hạ Tiêu Viễn không ưa Lục Thuần Trạch nên mới bịa ra làm cho cô sợ. Cho đến khi cô thật sự chứng kiến cảnh tượng anh co giật ở trên giường chỉ vì cô mở cửa sổ phòng cho không khí thoáng mát hơn.

Ngày hôm đó, Diệp Băng như thường lệ đem mền đã được thay ra tới phòng của anh. Vì là phòng bệnh nên không khí trong phòng toàn là mùi thuốc, ngột ngạt khó thở. Diệp Băng nghĩ người bình thường đã cảm thấy khó chịu như vậy thì người bệnh cảm thấy áp bức đến nhường nào. Có khi không gian thoáng mát hơn sẽ giúp ích cho việc điều trị. Vừa nãy mới đổ một trận mưa nhỏ nên không khí bên ngoài bây giờ tuy có hơi se se lạnh nhưng rất dễ chịu. Cứ thế cô đã tự tiện mở toang hai cửa sổ ra cho mọi thứ bên ngoài ùa vào xua tan cái mùi thuốc khó chịu trong phòng vơi đi bớt.

Diệp Băng xoay người rời khỏi phòng. Tới khuya lúc chuẩn bị đi ngủ cô mới sực nhớ ra cửa sổ trong phòng Lục Thuần Trạch vẫn chưa được đóng lại. Thong thả đi tới mà không nghĩ ngợi gì. Đến khi mở cửa ra Diệp Băng lại thấy anh đang run rẩy nhẹ ở trên giường, nói đúng hơn là co giật, cơ thể lạnh như tảng băng.

Cô tức tốc cấp báo cho Hạ Tiêu Viễn biết. Anh ta vừa trông thấy sự sợ hãi hiện hết lên trên mặt, lớn tiếng kêu cô đóng hết tất cả cửa lại rồi đem thêm một chậu than nóng vào. Còn anh ta thì luống cuống giúp cho Lục Thuần Trạch bình tỉnh lại, sau đó tiêm cho anh một muỗi an thần.

Lúc Lục Thuần Trạch qua khỏi cơn nguy kịch, cả hai cùng rời khỏi phòng. Vừa ra tới nơi anh ta đã trách cứ cô đủ điều nhưng cô chỉ im lặng trước sự tức giận đó của anh ta. Dù gì cũng là do Diệp Băng mà ra. Từ đó cô mới tin lấy việc Lục Thuần Trạch không được tiếp xúc với nhiệt độ lạnh. Diệp Băng rút kinh nghiệm từ lần đầu chỉ cần thấy thời tiết chuyển biến sang sắc lạnh là đã đóng kín hết mọi ngóc ngách.

Không ngoài sự chờ đợi và chăm sóc tận tình của Diệp Băng và Hạ Tiêu Viễn anh cũng chịu tỉnh lại sau năm ngày hôn mê. Vài ngày sau đó nhờ chế độ ăn uống hợp lý cộng với việc dùng thuốc, nghỉ ngơi đúng giờ tình trạng của Lục Thuần Trạch dần dần được cải thiện rõ rệt.

Diệp Băng rón rén bước từng bước vào phòng, tay cầm lấy tô cháo nóng hổi, vừa tiến lại bàn vừa quan sát Lục Thuần Trạch đang nằm trên giường. Chuẩn bị đặt tô cháo xuống thì đột nhiên anh ngồi dậy hù cô một cái xém chút nữa đã làm rơi tô cháo xuống sàn. May cho anh là đang làm bệnh nhân không thôi Diệp Băng đã chẳng ngại cho anh vài cú vào đầu để hả dạ.

"Anh ăn lẹ đi, tôi không có nhiều thời gian đâu."

Lục Thuần Trạch trông thấy thái độ đó của Diệp Băng lại thấy cô thật trẻ con, thù dai thấy ớn. Anh cầm lấy tô cháo, từ từ múc từng muỗng đầy ắp cho vào miệng. Diệp Băng chỉ ngồi một bên, suốt buổi anh dùng bữa cả hai chả ai nói lời nào. Cho đến khi anh ăn xong, từ một tay chuyển sang cầm cả hai tay, đặt ngay trước bụng.

Lục Thuần Trạch cảm nhận được độ ấm của tô cháo còn sót lại đang từ từ truyền sang tay anh. Trong không gian im lặng như tờ của hiện tại như có gì đó thôi thúc, ép buộc con người ta phải mở miệng ra nói chuyện. Không hẹn trước cả cô và anh đều đồng loạt nói câu "xin lỗi" với đối phương.

Không ngoài dự đoán hai người đều bất ngờ trước sự đồng điệu không báo trước này. Diệp Băng mỉm cười, Lục Thuần Trạch gật đầu một cái như đang thay lời chấp nhận câu xin lỗi vừa nãy của cô.

Từ sau việc cô lỡ dại xém chút nữa khiến cho Lục Thuần Trạch thăng thiên đến khi anh bình phục vẫn chưa có lấy một lần xin lỗi anh đàng hoàng. Còn anh thì lại thấy áy náy khi lúc nãy đã chọc ghẹo cô. Trong lòng cả hai người biết rõ đối phương không hề để bụng việc ấy nhưng khi một người biết bản thân làm sai mà không được sửa chữa sẽ rất khó chịu trong người.

Lời nói chấp nhận được thông qua hành động. Như trút được gánh nặng trong lòng hai người lại cùng đồng thanh một lần nữa: "Cảm ơn."

Diệp Băng biết anh chỉ mới vừa khỏe lại nên tự biết rõ anh cần phải nghỉ ngơi nhiều để lấy lại sức. Không thôi tên Hạ Tiêu Viễn kia lại trách mắng cô một trận nữa. Cầm lấy tô cháo, đi ra khỏi phòng.

Tối đó, khi Hạ Tiêu Viễn vừa mới tiêm thuốc cho anh xong thì nhân lúc đó nhờ anh ta gửi lời tới Diệp Băng là muốn được gặp cô gấp. Cô đi tới phòng khi vừa nghe Hạ Tiêu Viễn nói.

Trong căn phòng bệnh quen thuộc của Lục Thuần Trạch, trừ đồ vật ra thì sắc mặt của anh lại rất không bình thường. Diệp Băng cứ nghĩ anh không được khỏe nên sắc mặt mới khó coi như vậy. Lúc Diệp Băng định đi lại kiếm tra đích thân xác thực suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên lại nói một câu khó hiểu.

"Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây."

Diệp Băng không hiểu ý của anh là gì "Ý của anh là sao?"

Lục Thuần Trạch như trở thành một con người khác, nét mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Cô hỏi, anh không nhanh không chậm, thanh âm đều đều, nói: "Sắp có người tới gϊếŧ tôi rồi."