Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 16: Người đàn ông lạ

Anh ta chẳng có ý định sẽ buông tha đôi môi của cô, để bảo vệ bản thân mình Diệp Băng đã cắn vào lưỡi anh ta, anh ta liền đẩy cô ra vì đau.

Mùi máu đắng dần loang trong miệng, Diệp Băng hốt hoảng đẩy anh ta ra, chạy ra phòng bếp kiếm vũ khí tự vệ.

"Cô gái, bình tỉnh lại đã, tôi không có ý định hại cô."

Anh ta từ từ giải thích cho cô hiểu, vừa nhìn con dao sắc bén trong tay Diệp Băng.

"Tôi nói thật đó tôi không định hại cô đâu."

Những lời nói sáo rỗng đó anh ta nghĩ rằng cô sẽ tin?

"Anh là ai?" - Diệp Băng hỏi.

"Tôi tên Lục Thuần Trạch, năm nay vừa tròn 21 tuổi, thất nghiệp, hiện tại độc thân." - Anh ta lắp bắp nói.

Diệp Băng nhích con dao về phía trước, hỏi lại lần nữa "Anh ở đây làm gì?"

Câu hỏi này Lục Thuần Trạch không trả lời, cô tinh mắt thấy được anh ta đang do dự, chắc hẳn là có nhiều bí mật đang được giấu kín để cho Lục Thuần Trạch khai ra tất cả cô đã to gan hơn đưa mũi dao sắc nhọn ngay cổ anh ta.

Diệp Băng gằn giọng nói: "Nếu anh không nói đừng trách tôi tàn nhẫn."

Mặt mũi Lục Thuần Trạch xanh như tàu lá chuối, anh ta cố gắng làm cho cằm của mình thụt vô trong để nhìn thấy rõ mũi dao đang ở đâu. Diệp Băng nào cho anh ta có cơ hội đó, cô dùng chút sức nhấn nhẹ mũi dao vào trái cổ, anh ta liền sợ run người "Được rồi... Được rồi tôi nói."

Cô khẽ nhếch mép cười, thả lỏng mũi dao.

"Tôi ở đây để thay đổi cuộc đời..." - Lục Thuần Trạch nói.

Thay đổi cuộc đời? Anh ta nghĩ rằng cô sẽ cho rằng những lời này là sự thật?

Trông thấy cô cau có mặt mày, Lục Thuần Trạch thấy không ổn sợ rằng cô lại đưa dao ngay cổ mình, anh từ từ bước lùi về phía sau, thấy an toàn rồi mới nói thêm "Cô nương à, tôi không nói thì cô kề dao vào cổ tôi, tôi nói ra rồi cô lại không chịu tin. Cô phải thử đặt bản thân trong tình cảnh của tôi chứ. Đâu ai cận kề cái chết mà khai báo như tôi đâu."

"Lắm lời."

Diệp Băng cất con dao, rót một ly nước lọc rồi ngồi vào bàn. Lục Thuần Trạch coi như cô đã tin những lời vừa nãy. Anh tự nhiên ngồi phía đối diện, cười hì hì trước mặt cô.

"Còn cô, cô là ai? Sao lại ở một nơi nguy hiểm này?" - Lục Thuần Trạch nghiêm túc hỏi cô.

Dáng vẻ này của anh thật giống cô khi nãy. Cô chặc lưỡi một cái, thật tình nói cho anh biết, không giấu giếm một điều gì "Tôi tên Diệp Băng, là người thân cận bên Lãnh Hàn Tử. Lý do vào đây là vì tôi đắc tội với hắn."

Nói xong, cô khẽ nâng tầm mắt lên xem biểu hiện của anh ra sao. Trái ngược lại với sự nghiêm túc vừa rồi, anh gác chân, đặt tay lên ngay cằm tỏ vẻ thích thú.

"Sao? Không tin à?" - Diệp Băng hỏi.

"Không."

Lục Thuần Trạch dứt khoát trả lời "Không phải tôi không tin, chỉ là tôi đang xem xét coi trong lời nói của cô có gì đáng nghi hay không thôi."

"Vậy có phát hiện điểm nào đáng nghi chưa?"

Anh lại tập trung suy nghĩ, hồi lâu mới nói "Hình như là không có điểm nào cả."

Thì vốn dĩ những lời cô nói đều là sự thật, làm gì có lời nào dối trá. Chỉ có hắn rãnh rỗi quá mức ngồi nhẩm lại mấy câu cô nói để bắt lỗi.

"Đám người vừa rồi có liên quan gì đến anh vậy?"

Diệp Băng rất hiếu kì với việc này. Nói đúng hơn là cô hiếu kỳ với tất cả những gì xảy ra ở Mộng Lao.

"Tôi với họ không có liên quan gì hết.”

“Anh nghĩ tôi tin anh một lần là sẽ tin lần nữa à?”

Lục Thuần Trạch cười cười, tự nhiên tâm trạng của anh lại trầm xuống “Tôi là trẻ mồ côi.”

Diệp Băng thoáng bất ngờ, không hiểu vì sao anh lại nói cho cô biết. Cô tập trung quan sát, lắng nghe anh nói:

“Từ nhỏ tôi đã bị cha mẹ bỏ, sống qua ngày là do tôi đi ăn cắp của người ta hoặc giả làm người tàn tật đi ăn xin. Có một lần tôi ăn trộm được một viên kim cương của một gia đình giàu có, tôi cứ nghĩ có nó tôi sẽ không phải khổ sở nữa, nhưng rồi vì việc đó tôi đi hại chết một mạng người. Cứ thế tôi khoanh tay chịu trói ở trong tù, toà phán quyết tử hình.”

Lục Thuần Trạch im lặng trong vài giây rồi tiếp tục “Trước ngày tôi lãnh án tử hình đã có một người tới cứu tôi ra, anh ta nói đã có người chịu thay tội của tôi. Rồi tôi được một tên khác đưa vào đây, tôi ngày đêm phải chém chém gϊếŧ gϊếŧ để sinh tồn."

Từ đầu đến cuối Diệp Băng lắng nghe không xót một chi tiết nào. Có một điểm bất thường mà cô nghĩ mãi vẫn không ra.

"Chém chém gϊếŧ gϊếŧ mệt mỏi vô cùng, một cuộc sống như vậy sau anh lại nói để thay đổi cuộc đời? Anh có từng nghĩ bản thân sẽ bị lừa không?"

Anh lắc đầu, nói rõ cho cô hiểu "Thật ra nếu tôi còn sống sót được đến ngày lão đại của Mộng Lao tới chọn thuộc hạ mới thì cuộc đời của tôi đích thực sẽ thay đổi."

Lục Thuần Trạch tuy đã nói vậy nhưng cô vẫn không thể chắc chắn, cô dè chừng hỏi anh một câu: "Anh chắc chắn bản thân sẽ được hắn chọn?"

Cô biết nói câu này ra thì không phù hợp cho lắm, cô sợ anh vì câu này mà lại buồn phiền. Cho đến khi anh đáp lại cô một câu "Phải thử mới biết được."

Coi như Diệp Băng thấy được sự quyết tâm của anh, cũng đã thoả mãn về thân phận của Lục Thuần Dương. Nhưng nói ra càng nhiều lại có nhiều điều Diệp Băng không thể nào đoán ra được. Bây giờ hỏi thêm nữa liệu có kì cục quá không?

Trong lúc Diệp Băng đang phân vân, đột nhiên Lục Thuần Trạch ngất xỉu trên bàn. Cô hốt hoảng đi tới xem tình trạng của anh, lay người kêu anh vài tiếng mà chẳng có động tĩnh gì.