Nếu không phải là năng lực làm việc của Diệp Dao này rất là ưu tú mà lương thưởng của tòa soạn tạp chí nát này cũng không cao, hơn nữa vấn đề là nếu muốn lại tuyển người thích hợp để thế chỗ cô ta thì còn khó hơn việc mò kim đáy bể, bắt đầu bồi dưỡng lại từ đầu vừa phí tiền vừa tốn thời gian thì cô nhất định sẽ phát huy bàn tay vàng là con gái của bà chủ, bảo Lý Hiểu Cầm sa thải cô ta.
Đuổi Diệp Dao là tổn thất lớn với toà soạn tạp chí, việc nhỏ mà không nhìn được thì sẽ làm loạn việc lớn, thôi thì bỏ qua.
Nhưng cứ bỏ qua như vậy thì lại không cam lòng!
Nghĩ nghĩ, cô lại có cách.
Người bên trong còn lo bàn tán với nhau, hiện tại là thời gian nghỉ trưa, đa số mọi người đều nghỉ ngơi hết, rất ít người sẽ đến phòng trà, mà cho dù tới cũng không lo lắng… tòa soạn có rất ít người đến từ thành phố X nên nghe không hiểu tiếng địa phương của hai người.
Cho nên hai người có chút không kiêng nể gì hết.
Diệp Dao hơi âm dương quái khí(*) mà nói: "Trước kia tôi thấy cô ta ánh mắt độc, ai cũng ngứa mắt, còn tưởng rằng cô ta thật sự muốn gả cho cậu ấm hào môn gì đấy, hiện tại…"
"Mèooo~" Cô ta còn chưa nói xong thì bị một tiếng mèo kêu đánh gãy.
Vừa nghe là biết người giả vờ học theo mèo kêu, hơn nữa nghe giọng có hơi quen tai..
Hai người liếc nhau, tuy rằng hai người chắc chắn Bạch Vãn Vãn ở công ty không nghe hiểu tiếng địa phương của thành phố X, nhưng mà có tật thì giật mình, lập tức trở nên khẩn trương.
Nhưng hai người còn chưa kịp làm gì thể ứng phó thì đột nhiên lại nghe được phía sau truyền đến tiếng "Rầm" nổ màng nhĩ, có lẽ là khiến hai người thần kinh căng thẳng trở nên hoảng sợ.
… Là đĩa pha lê đựng rái cây đặt trên đỉnh của máy lọc nước rơi xuống, nện ở trên bàn đá, nát tươm.
"Mẹ ơi, tôi tưởng là cái gì, làm tôi sợ chết khϊếp cô có biết không?" Bành San San sợ run người, giọng nói đều thấy đổi, biểu cảm hoảng sợ bắt lấy tay của Diệp Dao, gần như muốn dậm chân.
Tình huống của Diệp Dao cũng không tốt hơn cô ta là mấy, cô ta sợ tới mức trước tiếp vứt quả táo vừa rửa sạch ở trên tay đi.
Nhưng mà rõ ràng là mâm đựng trái cây kia đặt chắc chắn ở trên đó, vì sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống?
Hơn nữa đỉnh của máy lọc nước cách bàn đá khoảng một mét thôi mà, sao có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy được, giống như bom nổ ấy.
"Tiếng động này không đúng lắm, gặp quỷ rồi." Bạch Vãn Vãn ôm ngực nói, cô ta còn chưa thoát khỏi nỗi hoảng sợ vừa nãy.
"Giữa buổi trưa, đừng tự hù doạ mình." Ngoài miệng Diệp Dao nói như vậy nhưng tay thì không khống chế nổi mà run lên.
Cô ta thở sâu một hơi, đi đến cửa phòng trà nhìn một chút, hành lang bên ngoài không có một bóng người nào, phảng phất như tiếng mèo kêu vừa nãy chỉ là ảo giác của hai người vậy…
Bạch Vãn Vãn giả thần giả quỷ xong thì nhanh nhẹn trở lại chỗ ngồi của chính mình.
Không bao lâu sau thì thấy Diệp Dao cùng Bành San San đi vào, sắc mặt của hai người đều rất khó xem, xem ra là vừa nãy bị quá mức hoảng sợ.
Bạch Vãn Vãn mở WeChat ra, tìm ra khung thoại của Diệp Dao, nhắn cho cô ta.
[Bạch Vãn Vãn: Tôi mặc kệ sau lưng các người muốn bàn tán tôi như thế nào nhưng mà xin mời không đưa những thói xấu đấy đến toà soạn, vừa nãy chỉ là một bài học nhỏ, chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, cũng sẽ không mách cho bất kỳ ai, đừng để cho tôi nghe được có lần thứ hai.]
Cô cũng gửi cho Bành San San tin nhắn y như thế.
Bạch Vãn Vãn không chọn gặp mặt nói thẳng, chừa chút mặt mũi cho Diệp Dao và Bành San San, nhưng trong âm thầm thì lời muốn nói thì vẫn phải nói, nếu không hài người kia sẽ không nhớ, còn sẽ có lần thứ hai thứ ba, người giống như lò xo vậy, cô mạnh thì cô ta yếu, cô yếu thì cô ta mạnh.