Đương nhiên là mọi người biết rõ, bà chủ của toà soạn tạp chí này là mẹ của cô mà.
Mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt về phía Lý Hiểu Cầm, người vẫn im lặng nãy giờ.
Lý Hiểu Cầm cũng chẳng hay biết gì, nhưng mà bà ấy lại bình tĩnh hơn mọi người nhiều, không phải bà ấy bao che cho con gái của mình mà Bạch Vãn Vãn có năng lực gì để có thể làm sai chuyện lớn như vậy? Chọc thủng bánh xe của người ta hay là ném vỏ chuối dưới chân người ta?
Hiển nhiên là dựa theo tư duy bình thường mà nói thì cô không có năng lực này.
Vốn dĩ nguồn vốn này tới rất kỳ quái, đối phương nói là mẹ của ông chủ bọn họ rất thích xem tạp chí của họ mới quyết định đầu tư, một khi đã như vậy thì sao lại vô duyên vô cớ rút đầu tư.
Nếu thật sự là có quan hệ với Bạch Vãn Vãn thì rất có khả năng chính là nhà tư sản có tiền bên kia có ý gì đấy với Bạch Vãn Vãn.
Tuy toà soạn tạp chí này là tâm huyết của bà ấy, nhưng mà không quan trọng đến mức phải dùng Bạch Vãn Vãn để đổi lấy tài nguyên với tư bản, cho nên vừa rồi khi nghe được tin tức như thế, bà ấy cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi, nhưng hiện tại Bạch Vãn Vãn lại đột nhiên đập một khối bánh có nhân lớn hơn nữa xuống, ngược lại khiến cho bà ấy lo lắng hơn.
"Ý kiến của mọi người thế nào?" Lý Hiểu Cầm nhanh nhẹn đá cái nồi đi.
Một vị phó tổng biên tập khác là giám đốc Ngôn nói: "Nếu đã nói đến nước này rồi thì trước mắt cứ chờ thêm mấy ngày đi, mọi người thấy như thế nào?"
Đều đã nói đến đây rồi thì đương nhiên mọi người sẽ không từ chối, sôi nổi phụ hoạ theo.
"Nếu như vậy thì chờ thêm mấy ngày đi," Lý Hiểu Cầm phụ trách đưa ra kết luận cuối cùng, "Tan họp, Bạch Vãn Vãn con tới văn phòng của mẹ một chút."
Lý Hiểu Cầm là mẹ đơn thân, ngày bình thường ở chung với con gái thì vẫn luôn rất hiền hoà, nói là người lớn nhưng thật ra càng giống như bạn bè hơn, thậm chí sẽ chèn ép hoặc trêu chọc Bạch Vãn Vãn.
Nhưng mà trong công việc chính thì bà ấy cũng vô cùng nghiêm túc.
Bạch Vãn Vãn vừa vào trong văn phòng đã thấy bà ấy xụ mặt hỏi: "Cuối cùng thì chuyện bên công ty đầu tư Phong Quyền là chuyện như thế nào? Bạn bè con từ nơi nào tới mà có thể rót cho chúng ta nhiều tiền như vậy?"
Bạch Vãn Vãn biết lúc này những chiêu đầu cơ trục lợi lanh lỏi đều không có ích bằng lời nói thật.
Cô cũng không dấu diếm, nói thẳng: "Hôm đấy con đi tiệc tối với dì Thích, vừa lúc đυ.ng phải ông chủ lớn sau lưng công ty đầu tư Phong Quyền là tổng giám đốc Dạ, anh ta có hứng thú với con nên đòi điều kiện để đầu tư là muốn con trở thành người tình của anh ta."
Cánh tay Lý Hiểu Cầm đang duỗi ra để lấy ly nước cứng lại: "Là người lần trước đưa hoa tới văn phòng đấy à?"
Bạch Vãn Vãn gật đầu.
Lý Hiểu Cầm không hề nghi ngờ cách giải thích này, từ nhỏ Bạch Vãn Vãn đã quá mức xinh đẹp, vẫn luôn là đối tượng mà đàn ông theo đuổi lấy lòng.
Nên việc sẽ bị ông chủ lớn nào đó coi trọng muốn cô làm người tình cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
"Vậy hiện tại cái này thì sao? Con dùng điều kiện gì để trao đổi? Đừng nói dối mẹ là bạn bè, bạn bè của con mẹ biết rất rõ ràng."
"Con từng giúp anh ta, cũng có thể nói là từng cứu anh ta một mạng," Bạch Vãn Vãn nói nửa thật nửa giả, "Cũng là bữa tiệc tối lần đấy, đèn treo trên đầu rơi trúng anh ta, con nhanh tay nhanh mắt đẩy anh ta ra, nếu không đầu anh ta cũng nở hoa rồi."
Lý Hiểu Cầm: "..."
Cho nên cuối cùng bữa tiệc tối kia đã xảy ra bao nhiêu chuyện vậy?
Bà ấy thật sự hối hận đã cho cô đến tham gia.
Lý Hiểu Cầm nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô, hiển nhiên là có chút không tin lắm.
"Hai ngày nữa bọn họ sẽ phái đại diện sang đây đàm phán, mẹ có thể hỏi bọn họ, con sẽ không lấy hạnh phúc của chính mình để nói đùa, thật sự! Mẹ có thể hỏi dì Thích." Bạch Vãn Vãn giơ móng vuốt lên, son sắt thề.