Chu Nham đi vào văn phòng của anh, khi nhìn thấy anh thì mắt sáng rực lên: "Ơ? Tổng giám đốc Thâm, là ảo giác của tôi hay sao mà cảm thấy sắc mặt của ngài khá hơn rất nhiều vậy? Cô Vãn kia lợi hại như vậy sao?"
"..." Hiệu quả rõ ràng như vậy sao?
"Cũng tạm được." Thẩm Thời Thâm không hề muốn thừa nhận rằng Bạch Vãn Vãn có bản lĩnh như thế, nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt, vì thế mạnh miệng nói: "Mèo mù vớ phải chuột chết thôi."
Chu Nham cũng không để ý chuyện có phải là vớ được chuột chết hay không, chỉ cần có thể chữa được thì quan tâm gì chuột chết hay là chuột sống, chỉ cần có thể bắt được chuột thì đều là mèo tốt.
Anh ta vui mừng nói: "Có thay đổi tốt là được rồi, tìm nhiều bác sĩ đến khám cũng không thấy thay đổi gì tốt, cô ấy có phương pháp làm cho ngài tốt lên, có lẽ cô ấy chính là mệnh định quý nhân(*) của ngài đấy!"
(*) Mệnh định quý nhân: Người mang vận may được số phận sắp đặt.
Quý nhân… Vốn dĩ sắc mặt của Thẩm Thời Thâm đang chuyển biến tốt đẹp thì nghe thấy từ này xong lập tức đen lại.
Anh tình nguyện chết cũng không cần người phụ nữ kia làm quý nhân, một đôi nam nữ chó má, không có người nào tốt cả!
Bạch Vãn Vãn vừa mới ngồi lên xe taxi đã hắt xì một cái, nói với lái xe: "Chú ơi, làm phiền chú đóng điều hoà giúp cháu với."
…
Bạch Vãn Vãn đoán không sai, bước tiếp theo trong kế hoạch của Lãnh Dạ đúng thật là "mời" cô ra ngoài ăn cơm cùng nhau.
Bạch Vãn Vãn biết vẫn luôn trốn tránh cũng vô dụng, xảy ra chuyện thì cần thiết đứng ra giải quyết, nếu không thì sẽ chỉ làm cho Lãnh Dạ cảm thấy hứng thú hơn với cô mà thôi. Hơn nữa, bên Thẩm Thời Thâm đã đồng ý đầu tư cho cô, chắc chắn rồi cho nên cô cũng không từ chối, đi.
Nơi Lãnh Dạ mời là ở một quán cà phê vô cùng xa hoa, phòng của bọn họ gần sát một hồ nhân tạo, nhìn từ cửa sổ sát đất ra thì có thể nhìn thấy tia nắng mùa thu chiếu xuống dưới mặt hồ, sóng nước lấp lánh, gió thổi nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.
Bạch Vãn Vãn đến trễ, lúc đấy anh ta đang chậm rãi nếm đồ uống được đựng trong ly sứ trắng, quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, đường cong trên mặt tuyệt đẹp, nhân viên phục vụ nữ nhìn anh ta một cái đã lập tức đỏ mặt, vội vàng thu lại tâm tư không dám nhìn nữa, kéo ghế dựa ra cho Bạch Vãn Vãn.
"Muốn uống cái gì thì tự mình gọi." Lãnh Dạ thấy cô tới, thu ánh mắt lại, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bạch Vãn Vãn xem thực đơn trong iPad được người phục vụ đưa cho, tùy tiện gọi một ly trà hoa quả, không gọi thức ăn nhẹ, ngồi đối mặt với Lãnh Dạ chỉ sợ cũng chẳng có hứng thú mà ăn, không bằng tiết kiệm chút tiền cho anh ta.
Chờ người phục vụ đi ra ngoài, Lãnh Dạ mới giương mắt nhìn cô: "Cô Vãn có vẻ không được vui lắm nhỉ?"
"..." Ha hả, đổi là anh ta rồi vui vẻ cho cô xem.
Bạch Vãn Vãn cười giả trân hết sức: "Nào có, có thể đi uống trà chiều với ngài Dạ, Bồ Tát sống cứu toà soạn tạp chí của chúng tôi khỏi cực khổ là phúc phận mà tôi tu mười đời mới có, sao lại không vui được."
Trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ hiện lên một nụ cười: "Rất thức thời."
"Cho nên," Bạch Vãn Vãn không muốn cãi cọ với anh ta, nói thẳng: "Ngài Dạ hẹn tôi ra đây cũng không phải chỉ để uống trà chiều đơn giản thế thôi đâu nhỉ?"
Lãnh Dạ cầm túi văn kiện ở bên cạnh cánh tay lên, ném về phía cô, giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Đây là hợp đồng phê duyệt việc công ty đầu tư Phong Quyền rót vốn vào Tạp chí Manh Duyệt, số tiền là một ngàn vạn, tôi đã ký rồi."
Đã ký rồi, ý là phía bên anh ta đã phê duyệt, còn việc bản hợp đồng này có hiệu lực hay không thì quyền quyết định ở trong tay cô.
Một ngàn vạn đấy, Bạch Vãn Vãn rơi lệ, đời này con đỗ nghèo khỉ như cô cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.