Trước mắt cứ cố hết sức giữ được toà soạn tạp chí đã, còn những việc phía sau thì sau lại tính.
Nói xong việc rồi thì Thẩm Thời Thâm không muốn ở chung thêm với Bạch Vãn Vãn, lúc đang chuẩn bị nói tiễn khách thì Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên đi tới, sắc mặt anh trầm xuống: "Cô định làm cái gì?"
"Sờ xương, không phải muốn tôi chữa bệnh giúp anh sao? Tôi muốn nhìn xem điều kiện bẩm sinh của anh như thế nào."
Thẩm Thời Thâm: "???"
"Xin lỗi, đắc tội nha tổng giám đốc Thâm." Bạch Vãn Vãn nói, tự nhiên duỗi tay sờ soạng trên người anh.
Thẩm Thời Thâm làm người ở địa vị cao, trước nay người khác đối đãi với anh chỉ có kính trọng, ngay cả em gái của anh cũng không dám làm càn sờ loạn trên người anh như vậy.
Bạch Vãn Vãn này thật là to gan nhưng tâm trạng của anh dao động hơi lớn chút thì theo đó là một trận ho khan kịch liệt…
"Cô dừng… khụ khụ khụ khụ khụ khụ…"
Đáng thương tổng giám đốc Thâm vừa muốn lên tiếng răn dạy thì đã ho đến mức thở hổn hển, văn phòng này cũng không có người thứ ba lại đây cứ giá, cứ vậy để cho Bạch Vãn Vãn sờ soạng hết một lượt.
Nếu anh là một cúc hoa đại khuê nữ(*) có lẽ là muốn treo cổ tự sát mất.
(*) Cúc hoa đại khuê nữ: Ý chỉ những người con gái thời xưa chưa lấy chồng.
"Cơ thể này của anh cũng quá yếu rồi," Bạch Vãn Vãn sờ xong, lắc lắc đầu nói: "Nhưng mà từ chất còn khá tốt, còn tốt hơn rất nhiều so với tôi, dựa theo phương pháp của tôi chắc là không quá ba năm thì cơ thể của anh sẽ khỏi hẳn."
Bệnh này vẫn luôn đi theo Thẩm Thời Thâm từ lúc nhỏ, không chữa trị hết được, là bệnh hiểm nghèo không sai, bảo anh tùy tiện luyện một phương pháp mà cô đăng trên chuyên mục dưỡng sinh dưỡng nhan thì chắc chắn là không được.
Những biện pháp kia nghiêm khắc mà nói chỉ là để cường thân kiện thể, phòng bệnh lúc nó chưa xảy ra mà thôi, đối với người đã bệnh thành như vậy như Thẩm Thời Thâm thì không có tác dụng.
Như vậy thì chỉ còn một biện pháp chính là tu luyện.
Tẩy gân tẩy tủy, loại trừ độc tố trong cơ thể, khơi thông kinh mạch, bài xuất hoàn toàn bệnh khí trong cơ thể ra ngoài mới có thể trị tận gốc.
Nhưng tu tiên thì không phải là ai cũng có thể tu, phải xem tư chất, cô vừa mới sờ xem xương của Thẩm Thời Thâm thế nào, vậy mà phát hiện là tư chất của người này không tồi, tuy rằng lớn tuổi nhưng không cần tu luyện chuyên nghiệp lắm thì tẩy gân tẩy tủy, dẫn khí vào cơ thể, sờ đến trước bậc cửa của tu tiên cũng không thành vấn đề.
Thẩm Thời Thâm mới ngừng ho, thở phì phò lại bị cô nói ba hoa chích chòe khiến cho tức quá hoá cười, năm nay anh vừa vặn hai bảy tuổi, bác sĩ dự đoán là anh không sống quá ba mươi tuổi.
Mà Bạch Vãn Vãn này ngược lại nói thẳng là ba năm là có thể chữa khỏi hẳn cho anh
"Được thôi," Anh cũng không dư sức lực để so đo, nói: "Cô chuẩn bị chữa như thế nào?"
Bạch Vãn Vãn nói: "Trước tiên thì tôi dạy anh cách đơn giản nhất, mỗi ngày anh về luyện khoảng một giờ, chơi lúc anh củng cố lại cơ thể hơn một chút rồi tôi lại dạy anh cách mạng hơn một chút."
Cô quyết định dạy Thẩm Thời Thâm bắt đầu từ việc ngồi thiền hít thở, cải thiện tình hình của anh một chút, nếu không thì hiện tại anh yếu ớt như vậy, cô sợ còn chưa bắt đầu thì anh đã đi đời nhà ma rồi.
Cuối cùng thì … Tuy rằng tu luyện không giống luyện võ công nhưng cũng rất khó khăn khắc khổ.
Càng nói càng thái quá!
Thẩm Thời Thâm kiềm chế lại xúc động muốn đuổi người phụ nữ lừa đảo này ra ngoài, lại bởi vì ý nghĩ trong lòng quá kích động mà ho lên vài tiếng, cắn răng nói: "Tiếp tục."
Sau đó anh nhìn thấy Bạch Vãn Vãn cởi giày cao gót ra.
Thẩm Thời Thâm: "..."
Bạch Vãn Vãn đi chân trần trên thảm trải, tìm một nơi mà ngày thường tương đối ít người đặt chân, giương mắt nói với Thẩm Thời Thâm: "Anh đến đây, cởi giày ngồi xuống đi… À mà anh có đứng lên được không? Có cần tôi đỡ anh lên không?"