Lãnh Dạ không hổ danh là tổng giám đốc bá đạo, chẳng những đặt sẵn một cái bẫy chờ cô nhảy vào trong mà còn chặt đứt tất cả đường lui của cô.
Phía trước là cạm bẫy, đằng sau là vực sâu.
Bạch Vãn Vãn biết nếu cô cứ ngồi chờ chết như vậy thì không được, nhưng mà những gì cô học được là tu tiên chứ không phải yêu thuật, không thể biến ra mấy ngàn vạn từ không khí được.
Chẳng lẽ trực tiếp tìm Lãnh Dạ rồi cắt cổ anh ta xuống?
Khụ khụ, áp lực tài chính thêm những tin tức xấu nữa thì toà soạn tạp chí càng đóng cửa nhanh hơn.
Bạch Vãn Vãn cảm thấy có thể đánh giá bản thân mình đúng là nữ chính thảm hại nhất trong lịch sử, hoàn toàn không có hào quang của nữ chính!
Nhưng mà, ngay cả "thảm nhất"cũng có người cạnh tranh với cô, khi cô vò đầu bứt tai để tìm biện pháp giải quyết thì trên di động của cô thấy được một tin tức đề cử: Người thừa kế của Thẩm thị nửa đêm bị chụp được phải nhập viện cấp cứu, không sống được bao lâu, có lẽ nào sản nghiệp to lớn của tập đoàn Thẩm thị không có người kế nhiệm nối nghiệp?
Đậu má, đám truyền thông bây giờ cũng thật to gan, cũng dám viết như vậy, bọn họ không sợ trời lạnh rồi phá sản sao?
Chưa kể là Thẩm Thời Thâm này thật sự có thể làm ra được loại chuyện đó.
Nhưng có lẽ Thẩm Thời Thâm không có cơ hội để làm việc đó.
Trong tin tức nói có người nhìn thấy Thẩm Thời Thâm được đưa vào phòng cấp cứu vào lúc nửa đêm, nghe nói còn phải ký vào biên bản cam kết khi bệnh tình nguy kịch, tình huống vô cùng khẩn cấp, đến bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Thẩm Thời Thâm sẽ không đi đời nhà ma luôn như vậy chứ!
Ở cuối tin tức có gắn kèm ảnh chụp của Thẩm Thời Thâm, chắc là một bức ảnh cũ được chụp trước đây.
Trong ảnh, Thẩm Thời Thâm mặc một bộ tây trang được cắt may chỉnh chu, không đeo cà vạt nghiêm túc, anh hơi nghiêng mặt lật xem cuốn sách trên tay, cảnh đẹp ý vui, là loại cảnh đẹp mà có thể dùng làm wallpaper ấy.
Dù vậy cũng khó có thể che dấu được vẻ ốm yếu bệnh tật trên mặt anh.
"Một chàng trai đẹp như thế mà theo đi ông bà như vậy thì quá đáng tiếc." Bạch Vãn Vãn nghĩ thầm.
Tuy rằng so ai thảm hơn thì cô không bằng Thẩm Thời Thâm nhưng Bạch Vãn Vãn biết đường sống của cô tới rồi.
Cô quyết định "chữa bệnh" cho Thẩm Thời Thâm, à phi, cô quyết định tiện thể mang theo Thẩm Thời Thâm đi tu tiên.
Bạch Vãn Vãn đã nói là làm, trực tiếp xin nghỉ, đi ra ngoài vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế.
Nửa giờ sau, tài xế đưa cô đến trước một toà nhà lớn.
Bạch Vãn Vãn thanh toán tiền xe, đi vào cao ốc, lầu một là đại sãnh tiếp đãi, nữ tiếp tân thấy cô thì đầu tiên là bị kinh diễm một chút, nhịn không được nhìn nhiều thêm vào lần sau đó mới lễ phép cười nói:
"Xin chào cô, xin hỏi là cô muốn tìm ai?"
"Tôi tìm ngài Chu Nham, không biết hôm nay anh ấy có tới công ty không?"
"Trợ lý Nham à?" Nữ tiếp tân liếc mắt với đồng nghiệp, "Hôm nay anh ấy có tới không?"
"Hình như có đấy, buổi sáng tôi còn chào hỏi với anh ấy," Đồng nghiệp của cô ấy nói, sau đó hỏi Bạch Vãn Vãn: "Cô tìm anh ấy có chuyện gì không?"
"À, lần trước tôi ngồi xe của anh ấy lỡ đánh rơi ví trong xe của anh ấy, cô nói với anh ấy là tôi lại đây lấy." Bạch Vãn Vãn nói dối không cần chớp mắt.
Bạch Vãn Vãn không hề biết bất cứ phương thức liên hệ nào của Thẩm Thời Thâm, thậm chí anh đang nằm ở bệnh viện nào cũng không biết, trong tin tức cũng không viết.
Nhưng mà cô đã đọc qua tiểu thuyết, biết được tên công ty của Thẩm Thời Thâm, công ty của anh không phải là loại vô danh mà ngược lại là một công có tiếng tăm lừng lẫy đã lên sàn chứng khoán, tra Baidu(*) một chút là có thể tìm được địa chỉ.
(*) Baidu: một trang tìm kiếm tương tự như Google.