Thời điểm Quân Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là cần cổ thon dài trắng nõn trải đủ loại vết xanh tím và vết cắn thành từng đoạn ngắn. Nhìn qua tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Vết cào chồng lên dấu răng, có nhiều chỗ chảy máu, qua một đêm trở thành vết máu loang lổ, có thể thấy được người tối qua hạ miệng điên cuồng tới mức nào, có thể nói không hề có chút tính người.
Quân Nguyệt Nguyệt tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt cô nhìn xuống theo những vết sẹo rải rác trên cổ của người đang quay lưng về phía mình, không nhịn được ngừng thở một giây. Trên cổ đã thê thảm lắm rồi, không ngờ sau lưng lại là những vết máu rải rác, đan xen khắp nơi.
Cô nhìn xuống tiếp nữa, là vòng eo thắt, có ít vết thương, có thể thấy được làn da người này nhẵn nhụi và mềm mại thế nào, nhất là đường cong thắt lưng đẹp đẽ được che giấu dưới lớp chăn rộng rãi. Ngắm tới thắt lưng vẫn chưa thấy chút vải nào, có thể tưởng tượng phần dưới chắc chắc cũng không có thứ gì khác phủ lên, chỉ cần vén nhẹ lên là có thể...
Đột nhiên, người đó khẽ cựa quậy.
Quân Nguyệt Nguyệt lập tức ngừng thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào sợ đánh thức người bên cạnh. May là anh đã ngừng lại nhanh chóng, cô cũng ngột ngạt đến mặt đỏ bừng, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi dài.
Trận xôn xao vừa rồi lại kịp thời chặt đứt xúc động muốn thò tay vén chăn lên của cô.
Quân Nguyệt Nguyệt lại thở dài một hơi, ký ức hoàn toàn quay lại buổi tối hôm qua, những hình ảnh hạn chế độ tuổi liên tục hiện ra trước mắt khiến đầu cô nhất thời ong ong, bên trong giống như có chừng một trăm người tí hon đang khua chiêng gõ trống, chấn động đến nỗi cô tỉnh táo hẳn.
Cô nhớ ra rồi, dấu vết trên người bên cạnh này đều do bản thân cô gây ra.
Mẹ ơi đây là chuyện con người làm sao? Anh ấy là người tàn tật! Cũng chính là nam phụ trong sách!
Quân Nguyệt Nguyệt tự hỏi và lên án đạo đức bản thân một cách sâu sắc, rồi lúc sau chợt phát hiện ra năm năm cô vật lộn ở mạt thế, đã sớm coi đạo đức thành cơm ăn rồi.
Bắt đầu từ đêm qua, cô ù ù cạc cạc xuyên vào trong sách, sau khi khϊếp sợ, cô cũng đã nhanh chóng chấp nhận sự thật kỳ lạ này.
Dù sao cô cũng chẳng còn gì, ở đây sống còn tốt hơn, bởi trong năm năm vật lộn mưu sinh ở mạt thế, cô bị người thân nhất vứt bỏ, bị bạn bè phản bội, tận mắt trông thấy người chết vẫn có thể đi lại ăn thịt người, lại chứng kiến chính mình biến thành king kong barbie* mạnh hơn cả khỉ đột, đấm một cú là có thể đánh lõm đầu một người đàn ông thì trên thế giới này làm gì còn chuyện gì mà cô không thể chấp nhận được chứ!
*King kong barbie (金刚芭比): Chỉ cô gái vóc dáng nhỏ, khuôn mặt xinh xắn nhưng có cơ bắp cuồn cuộn
Chết rồi xuyên sách thôi mà, có gì lạ lắm đâu. Trong sách thật tốt biết bao, không có tang thi* ăn thịt người!
*Tang thi hay còn gọi là zombie, ý chỉ những xác chết mục rữa nhưng vẫn còn da thịt, không còn nhận thức và tự nhận thức với thế giới xung quanh nhưng có khả năng di chuyển và phản ứng với kí©ɧ ŧɧí©ɧ xung quanh, thường xuất hiện trong bối cảnh truyện mạt thế.
Mà nói đến sách này, cũng là vì cô quá nhàm chán nên mới đọc thử dưới sự đề cử nhiệt tình của một chị cùng đội. Sau mạt thế, nền văn minh thụt lùi, không có các loại sản phẩm điện tử, khắp nơi đều là tang thi ăn thịt người, ngoại trừ sự sung sướиɠ nguyên thủy nhất là “bạch bạch” làʍ t̠ìиɦ thì thật sự không nhiều thứ có thể làm trò giải trí cho người sống lắm. Hơn nữa, vốn mọi người kiếm kế sinh nhai cũng đã khó khăn, ăn còn không đủ thì lấy đâu ra sức giải trí. Mà đọc sách cũng thật sự là một trò giải trí vô cùng xa xỉ.
Trong một lần làm nhiệm vụ trở về, chân cô bị thương nên đội trưởng để cô nghỉ ngơi ở trong phòng. Cô rất đau đớn, thật sự chỉ muốn tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý, lúc đó mới miễn cưỡng động đến quyển tiểu thuyết này, vốn có tên là "Nhật ký xoay mình của thiếu nữ tàn tật hào môn", chịu đựng sự ghê răng để đọc.
Chỉ có điều bản chất của loài người đúng là vả mặt, cốt truyện với rất nhiều bước ngoặt máu chó có thể khiến người ta tức lộn ruột, cũng vì quý hiếm nên bị thiếu trang, cốt truyện không liền mạch nhưng lại hay ngoài dự đoán. Quân Nguyệt Nguyệt đọc mà muốn sống muốn chết, bị cuốn theo cảm xúc tình yêu cuồn cuộn của của nam nữ chính trong truyện. Dù rằng cô là king kong barbie với nắm đấm có thể đấm chết người thì vẫn có trái tim thiếu nữ mà. Và dù rằng nữ phụ chết thảm nhất trong đó là Quân Duyệt, đồng âm với tên của cô, không xinh đẹp lắm.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô mê mẩn, thao thức hai ngày đọc hết cả quyển sách thiếu trang này. Vết thương vẫn chưa khỏi, sách còn chưa trả, cô đã đi làm nhiệm vụ lần nữa. Mà lần này vì chân bị thương nên cô không cẩn thận bị lạc đội, bị nhóm các liền anh liền chị tang thi gặm sạch sẽ.
Kết quả vừa mở mắt, cô không ở điện Diêm Vương mà xuyên vào trong quyển sách này. Không mất tới nửa giờ, Quân Nguyệt Nguyệt đã biết mình xuyên sách rồi. Bởi tình tiết lúc cô xuyên qua thật sự là quá kinh điển, quá máu chó, quá đã đời. Đó là cảnh nữ phụ ác độc mê mẩn nam chính, mặc váy trắng không khác gì nữ quỷ, giữa đêm hôm khuya khoắt lại lẳиɠ ɭơ ngất trời đi tặng canh cho nam chính nịnh nọt xum xoe.
Phải biết rằng trong cốt truyện cô xuyên qua, nữ phụ độc ác Quân Duyệt có tên đồng âm với tên cô, vì muốn tiếp cận nam chính Phương An Yến, cô ta không ngại gả cho anh trai câm điếc của cậu - Phương An Ngu, trên danh nghĩa lại là chị dâu của nam chính Phương An Yến.
Truyện chị dâu phát điên như thế không đặc sắc sao?! Vì thế Quân Nguyệt Nguyệt vẫn còn nhớ rõ đoạn này.
Trùng hợp cô xuyên vào cốt truyện này, trong đầu đang điên cuồng lướt một lượt cốt truyện, lại mơ mơ màng màng bị bảo mẫu nhét bát canh vào trong tay, bưng tới cửa phòng Phương An Yến.
Không thể không nói lúc ấy cô vẫn khá kích động, bởi khi đọc sách cô rất thích tính cách của nam chính, bây giờ coi như gặp được người thật rồi.
Vì vậy, Quân Nguyệt Nguyệt ôm cảm xúc khó tả, gõ cửa phòng Phương An Yến, không định làm gì mà chỉ đơn giản là nhìn cậu một chút.
Nhưng cửa vừa mở ra, Phương An Yến đứng nghiêng dựa vào cửa với khuôn mặt u ám, khóe mắt liếc cô sau đó khóe môi nhếch lên, giống như trong sách miêu tả - nụ cười nhạt vừa lạnh lùng vừa mê người, nhưng cậu há miệng ra lại nói: "Con mẹ nó cô có thôi đi chưa!"
Quân Nguyệt Nguyệt nghe được một tiếng ầm trong lòng, đừng hiểu lầm, không phải tan nát cõi lòng mà việc gặp người thật của cô toang rồi. Chưa hết, sau đó Phương An Yến châm chọc mỉa mai, ý tại ngôn ngoại, chỉ cây dâu mắng cây hòe* nói cô tìm cậu như thế này là không tuân thủ nữ tắc*. Quân Nguyệt Nguyệt đọc sách thấy sảng khoái biết bao nhưng tới khi chính mình vào hoàn cảnh đó mới biết có bao nhiêu khốn khϊếp. Chuyện khác thì cô còn nhịn được, nhưng cậu ta lại dám nói cô không tuân thủ nữ tắc?
*Nữ tắc: chuẩn mực đạo đức của phụ nữ
*Chỉ cây dâu mắng cây hòe: chửi người này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe người khác.
Mẹ nó, nam chính sống ở thời Đại Thanh sao? Một cô gái nhà lành như cô, mỗi lần dùng bàn tay nhỏ bé kéo đàn ông đều là lúc cứu đồng đội, còn thuần khiết hơn cả bánh đơn*, làm sao có thể không tuân thủ nữ tắc!
*Bánh đơn: Một loại bánh bột mì truyền thống, có độ dày vừa phải, dẻo, dai, có thể ăn mình nó hoặc phối hợp với rau cải và hành lá, ăn với tương đặc, là thức ăn đặc trưng của thị xã Cao Mật thuộc tỉnh Sơn Đông.
Vì thế Quân Nguyệt Nguyệt tức giận, ngay trước mặt Phương An Yến, cô ngửa cổ uống cạn bát canh bưng trên tay, quyết định không thèm quan tâm đến người thật nữa, lau miệng xoay người về phòng mình dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu ta.
Đến đây tất cả đều rất bình thường, ngay thẳng, lương thiện, tích cực, thân thiện, hài hòa...
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt không ngờ tới trong canh này lại... có thuốc, mà thuốc này lại cực kỳ mạnh.
Lúc trúng thuốc, cô điên cuồng hét lên trong lòng, tại sao lại là loại thuốc này! Trong sách không hề viết tình tiết máu chó kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy!
Sau khi thuốc đã bắt đầu rã ra, lý trí cô mới quay lại một chút. Cô nhớ ra rồi, mẹ nó, chỗ này chính là phần trang sách thiếu đấy. Lúc biết đoạn này không liền mạch, cô đã đặc biệt đi tìm bà chị mình mượn sách đòi trang còn thiếu rồi mà.
Lúc ấy cô tưởng tượng trang thiếu của cốt truyện là một đoạn quyến rũ trần trụi, không ngờ đầu óc cô đúng là quá trong sáng rồi, đây chính là tiểu thuyết kinh điển nên chắc chắn phải có bỏ thuốc rồi!
Còn về việc thuốc được giải thế nào, cứ nhìn thân hình loang lổ không tả nổi của người bên cạnh này, người mà rõ ràng mặt trời đã chiếu rọi, nhắm mắt cũng biết là giữa trưa vẫn không thể bò dậy - Phương An Ngu, anh trai câm điếc của nam chính Phương An Yến là biết.
Quân Nguyệt Nguyệt lặng lẽ che mặt lại, hơi rầu rĩ quan sát Phương An Ngu qua kẽ tay, càng nhìn vết thương trên người anh lại càng cảm thấy mình không phải người, càng nhìn càng cảm thấy... thật ra buổi tối hôm qua rất, rất sung sướиɠ.
Khụ, muốn lảng tránh vấn đề quá!
Nhưng dù Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng ngủ với ai, lại là một cô gái nhà lành hàng thật giá thật, ngủ một lần cũng không phải sự việc ghê gớm gì cả, loại chuyện này cũng không khác nhiều lắm với... ăn một bữa cơm.
Khi còn ở mạt thế, phần lớn phụ nữ không biến dị và đàn ông có cơ thể không khỏe mạnh đều ở phe yếu thế, không có cách nào tồn tại. Cho nên rất nhiều người phải bán đứng chính mình, ngủ một đêm đổi lấy một chầu cơm là quá bình thường. Hai năm sống sót sau mạt thế, những người không phải người biến dị đều nghĩ thoáng hơn, chỉ cần có thể đổi lấy ăn uống, bản thân có lợi ích gì khiến người khác có ý đồ thì đó chính là tiền vốn để sống tiếp.
Quân Nguyệt Nguyệt là người biến dị, miễn cưỡng có thể ăn no, nhưng mà lại là king kong barbie cơ bắp cuồn cuộn, tất cả đàn ông đều không coi cô là phụ nữ. Dù sao đàn ông, phụ nữ xinh đẹp còn rẻ hơn một củ khoai tây, khắp nơi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là tới, đâu ai có bệnh thần kinh mà có du͙© vọиɠ đối với người cơ bắp như cô, nếu có, thì cũng chỉ là đàn ông tự bán bản thân mình.
Chỉ có điều Quân Nguyệt Nguyệt là người biến dị cấp thấp, đồ ăn cô tự kiếm được còn thường xuyên không đủ, không rảnh làm màu. Hơn nữa cô cũng tự soi gương vài lần. Lúc trước khi biến dị, dù sao cô cũng là cô gái nhỏ xinh đẹp, sau khi biến dị, da mặt nổi lên mạch máu xanh, ngoại trừ đầu ra thì trung bình các phần còn lại lớn gấp bốn lần, nhìn rất dọa người. Mà cô lại không giỏi khống chế sức lực lắm, bởi nếu người biến dị hưng phấn, e là sẽ gây tai nạn chết người. Hơn nữa, ai cũng nói chuyện đó chỉ cần làm một lần là nghiện nhưng cô không thể mỗi lần ngủ lại đổi một người đàn ông khác được, như vậy không chỉ lãng phí lương thực, cũng quá lãng phí đàn ông.
Mặc dù cô không có chí lớn muốn cứu vớt loài người, cũng không muốn làm thánh mẫu Maria có tình yêu thương con người, nhưng cô không thể mất trí vì làm chút chuyện này mà tàn sát đồng loại.
Cho nên tới bây giờ, là lần đầu tiên cô ngủ với người khác.
Quân Nguyệt Nguyệt hơi chột dạ, nằm trên giường nghĩ ngợi lát nữa phải làm thế nào, dù sao trong trí nhớ của cô tối qua, hình như, đại khái, có lẽ là Phương An Ngu không tình nguyện lắm... Bởi vì Quân Nguyệt Nguyệt nhớ, cô vẫn luôn nằm trên.
Hơn nữa chỗ này cũng không phải mạt thế, dù Phương An Ngu là người câm điếc thì cũng là đại thiếu gia nhà giàu chính hiệu, chắc chắn một củ khoai tây không giải quyết được lần ngủ này.
May mà thân phận nữ phụ ác độc của cô cũng là nhà giàu, vậy cô nên đưa tiền? Hay tặng quà?
Quân Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một lúc lại mặc kệ không nghĩ nữa. Lại nói từ lúc xuyên tới, cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Phương An Ngu ra sao. Tối hôm qua bừa bãi quá, cô chỉ lo làm không để ý tới khuôn mặt anh, chỉ nhớ là dáng người rất đẹp, như vậy cũng đủ ngắm, đủ hưng phấn rồi...
Cô nghĩ ngợi thì có vẻ Phương An Ngu tỉnh lại, đang hì hục xoay người. Quân Nguyệt Nguyệt ngồi dậy trong vô thức, nhưng nghĩ lại cô cũng không thể xong việc lại bỏ chạy, điều này không phù hợp với phong cách của cô. Cô vẫn luôn như vậy, gặp chuyện phải giải quyết trước, không giải quyết được thì đánh chết, không đánh chết người ta lại chạy trốn.
Thế là cô nghiêng đầu nhìn anh, Phương An Ngu cau mày, khó khăn trở mình, nhìn qua người này vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, có điều sau khi xoay người lại thì biến thành đối mặt với cô rồi.
Nói nghiêm túc trên ý nghĩa, đây là lần đầu tiên cô và Phương Ngu An gặp nhau. Cô đã từng nhìn thấy quá nhiều tang thi, đủ các loại mặt thối rữa, răng thì nhô ra, đầu kéo theo nửa đoạn ruột chảy đầy đất, thế nên yêu cầu về diện mạo con người của cô thật ra đã rơi xuống đáy chót.
Nhưng khi thật sự nhìn rõ Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn sửng sốt.
___
Tác giả có điều muốn nói:
Quân Nguyệt Nguyệt: Một củ khoai tây không được, vậy thêm một quả cà được không?
Phương An Ngu: ...