Thiên Huyền

Chương 34: Đã Nghe Qua Chưa

Hứa Chính Thanh mặt mũi bầm dập, tựa như một đầu chó chết bị ném đến trên đường cái.

Dương Khánh Tùng lắc đầu, hắn biết Hứa Chính Thanh đây là tự làm tự chịu, nhưng huynh đệ họ Lâm cũng quá lỗ mãng.

- Ta nhất định khiến các ngươi trả giá thảm trọng.

Hứa Chính Thanh gầm thét, hắn tựa như một đầu dã thú độc ác, hai mắt bắn ra vô tận lửa giận.

Hắn Hứa gia đại thiếu gia, đã bao giờ chịu nhục như thế này, hắn muốn báo thù, điên cuồng báo thù.

Két...

Đột nhiên một chiếc xe du lịch cỡ nhỏ thắng lại bên cạnh Hứa Chính Thanh, trên xe mấy người áo đen bước xuống, không đợi Hứa Chính Thanh kịp phản ứng bọn họ đã đem hắn nhét vào trong xe. Dương Khánh Tùng đứng ở một bên cũng chịu chung số phận.

Hai người vốn định la lên, liền bị đánh bất tỉnh.

...

Ngoại ô, trong một căn nhà hoang nào đó.

Hứa Chính Thanh, Dương Khánh Tùng bị đánh thức bởi một xô nước lạnh.

Hứa Chính Thanh mở mắt, ngay lập tức hắn phát hiện một đám người áo đen đang nhìn mình chằm chằm.

Đám người này thân hình thẳng tắp, khí thế bầt phàm. Tuy nhiên, ở trước mặt bon họ lại ngồi một thanh niên, người này trên đầu quấn băng vải, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, miệng ngậm điếu thuốc, bộ dạng cà lơ phất phơ, trông cực kỳ dị loại.

- Câc ngươi là ai, vì sao bắt ta?

Hứa Chính Thanh mở miệng nói. Hắn không nhận ra thân phận đối phương, theo hắn đây có lẽ là đám bắt cóc đòi tiền chuộc.

- Các ngươi muốn bao nhiêu tiền, cứ cho một cái giá đi, đừng làm tổn thương chúng ta.

Dương Khánh Tùng nói. Hắn cũng nghĩ mình bị bắt cóc, tiền hắn không thiếu, có thể dùng tiền chính là tốt nhất, hắn chỉ lo đối phương không cần tiền.

- Nhà các ngươi rất có tiền, cái này ta biết, đáng tiếc, ta không cần tiền.

Thanh niên quấn băng đầu, cười tũm tĩm nói.

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Dương Khánh Tùng tái mặt, không cần tiền, chính là cần mạng, lời này sao mà đáng sợ.

- Ngươi rất thông minh cũng rất biết thân biết phận, cho nên ngươi sẽ không có việc gì.

- Hắn, tội rất lớn nha.

Thanh niên chỉ Dương Khánh Tùng, lại chỉ Hứa Chính Thanh nghiền ngẫm nói, khóe miệng vẫn như cũ treo lấy nụ cười.

Dương Khánh Tùng ngậm miệng, trong lòng thở ra một hơi.

- Ta có tội gì?

Hứa Chính Thanh sắc mặt khó coi, hắn nghĩ không ra bản thân ở đâu đắc tội đám người này.

- Gây người không nên gây, đây chính là tội của ngươi.

Thanh niên thu lại ý cười, lạnh nhạt nói.

- Gây người không nên gây?

Hứa Chính Thanh ngây người, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, hắn ý vào thân phận Hứa gia đại thiếu, đắc tội vô số người, thế nên hắn không biết là ai đang trả thù.

- Đối phương mời ngươi đối phó ta sao? Thả ta, ta ra giá gấp đôi.

Hứa Chính Thanh đầu óc xoay chuyển mở miệng nói. Hắn hiện tại không có thời gian đi tìm kẻ sau màn, trước thoát thân, sau lại tính sổ sách.

- Không, không ai có thể mời ta, ta là theo lệnh mà làm.

Thanh niên nhàn nhạt nói, ánh mắt bắt đầu bắn ra tia sáng lạnh.

- Rốt cuộc là ai muốn đối phó ta?

Hứa Chính Thanh giật mình, theo lệnh mà làm, đây chẳng phải nói là không có chỗ thương lượng.

- Quốc chủ, nghe qua sao?

Thanh niên cười, mấy tên áo đen nhịn không được cũng cười theo.

- Quốc chủ?

- Cái gì...ngươi...ngươi?

Hứa Chính Thanh lẩm bẩm, vốn muốn nói chưa có nghe qua, nhưng sau ba giây liền giật bắn người, run rẩy chỉ vào thanh niên, thần sắc cực kỳ kinh hãi.

Quốc chủ, cả cái Tinh Nam này, có ai không biết quốc chủ, hắn Hứa Chính Thanh làm sao lại đắc tội loại đại nhân vật như thế.

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, các ngươi nói láo.

- Ta căn bản chưa từng gặp qua quốc chủ, làm sao có thể gây vào hắn?

Hứa Chính Thanh rống lên, đừng nói chưa gặp qua, gặp rồi lại thế nào, có cho hắn một trời lá gan hắn cũng không dám đυ.ng vào một cọng lông. Quốc chủ, thứ đại nhân vật này ai dám gây, nhìn nhiều một giây cũng đủ bị tội diệt tộc. Khủng bố, siêu cấp khủng bố.

- Ngươi đúng là không có tư cách gặp qua quốc chủ, nhưng Lâm tiểu thư ngươi hẳn là gặp rồi đi.

Thanh niên trầm giọng. Hắn tên đầy đủ là Lý Phi Phàm, trung đội trưởng trung đội Ảnh Vệ, nhiệm vụ của hắn là thủ hộ Lâm Thiên Tuyết.

Ảnh Vệ xuất động chỉ để bảo hộ một nữ nhân, tất cả thành viên đều cực kỳ không nguyện ý. Chẳng qua sau khi biết nữ nhân này là thê tử Lục Thanh, toàn thể Ảnh Vệ liền phát sinh biến hóa, cả đám như phát điên, bởi vì tranh cái nhiệm vụ mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Lý Phi Phàm trải qua vô số trận chiến mới tranh thủ được một hơi, miếng băng trên đầu hắn là minh chứng tốt nhất nói lên vinh dự cũng như tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.

- Lâm tiểu thư, ngươi là nói Lâm Thiên Tuyết.?

- Nữ nhân này xuất thân trong gia tộc nhỏ bé, có liên quan gì đến quốc chủ?

- Ta biết, hóa ra các ngươi là do huynh đệ họ Lâm phái tới, cùng ta nói cái gì quốc chủ, buồn cười.

- Thả ta, bằng không Hứa gia tuyệt đối không tha các ngươi.

Hứa Chính Thanh tỉnh ngộ, sắc mặt phát lạnh, nghiến răng nghiến lợi.

- Ngu ngốc.

Lý Phi Phàm phun ra một ngụm khói, khóe miệng nhếch lên, biểu tình lạnh xuống.

- Thê tử chiến thần, là loại người như ngươi có thể đắc tội nổi sao?

- Lâm tiểu thư ngươi cũng muốn nhúng chàm, đúng là không biết sống chết.

Lý Phi Phàm ngồi bật dậy, bộ dạng cà lơ phất phơ bị ném bỏ, thay vào đó cả người tỏa ra khí tức khủng bố, ánh mắt băng lãnh, thanh âm tràn ngập nộ hỏa, căn phòng nhỏ nhiệt độ chợt thấp chợt cao.

- Thê tử chiến thần? Lâm Thiên Tuyết từ khi nào trở thành thê tử chiến thần?

Lý Phi Phàm thay đổi sắc mặt, chính là loại người cùng hung cực ác, dọa Hứa Chính Thanh kinh hãi gần chết, tuy nhiên lời của đối phương mới là thứ khiến hắn rơi vào hoảng loạn.

- Lục Thanh chính là chiến thần, Vô Song Chiến Thần.

- Ngươi đã biết rồi đi.?

Lý Phi Phàm lạnh lẽo nói.

- Cái gì? Lục Thanh là chiến thần, tân chiến thần.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Hứa Chính Thanh ngã ngửa trên đất, mặt mày tái nhợt, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Dương Khánh Tùng nghe mà trợn mắt há mồm, nội tâm nhấc lên vô tận khϊếp sợ.

Vô Song Chiến Thần hay còn gọi là tân chiến thần, thanh danh phải nói là như sấm bên tai. Giữa lúc nước nhà nguy nan, lòng người bàng hoàng, hắn tựa như một vòng liệt nhật chiếu rọi khắp mọi ngõ ngách Tinh Nam, đầu tiên là thổi bùng ý chí chiến đấu toàn bộ binh sĩ trên chiến trường, tiếp theo lại thắp lên ngọn lửa hy vọng cho vô số dân chúng. Hắn là truyền kỳ, hắn là thần minh.

Một nhân vật như thế, không ngờ lại có người dám đánh chủ ý lên thê tử của hắn, quả thật là tìm chết.

Dương Khánh Tùng lưng đổ mồ hôi lạnh, may mắn hắn không có làm ra hành vi hay cử chỉ điên rồ, bằng không hắn sẽ chết rất thảm. Đúng là làm người không nên quá hung hăng, tránh có ngày đá vào tấm sắt.

- Ngươi trở về đi, chuyện hôm nay không cho phép nói ra ngoài, nếu không...

Lý Phi Phàm hướng Dương Khánh Tùng lên tiếng, nói đến cuối liền đưa tay làm động tác cắt cổ.

- Ta biết...ta biết, đánh chết ta cũng không tiết lộ nửa chữ.

Dương Khánh Tùng gật đầu lia lịa, kế đến lộn nhào rời đi. Hắn thề, kể từ hôm nay gặp Lâm Thiên Tuyết hắn lập tức đi vòng, nhất định phải tránh càng xa càng tốt, quá nguy hiểm.

- Đại ca, tha cho ta đi, ta về sau tuyệt đối không dám gây vào Lâm tiểu thư, còn có Lâm gia.

Hứa Chính Thanh hối hận xanh ruột, quỳ xuống dập đầu, khóc lóc van xin.

- Ngươi cố ý bắt cóc thê tử chiến thần, muốn uy hϊếp hắn đầu hàng.

- Tội của ngươi chính là tội phản quốc, Hứa gia bao che cho ngươi, bọ họ trở thành đồng lõa.

- Giải đi.

Lý Phi Phàm không thèm để ý Hứa Chính Thanh đau khổ van xin, hắn ngay tại chỗ tuyên bố tội danh, kế đến Hứa Chính Thanh bị dán miệng lôi đi.

Hứa Chính Thanh trực tiếp bị dọa đái ra quần, ngất xỉu tại chỗ.

Uy hϊếp chiến thần, thông địch phản quốc, chỉ vì trêu chọc một nữ nhân mà liên lụy cả gia tộc, cái giá này thật sự quá đắt. Tuy nhiên, với dung mạo của Lâm Thiên Tuyết, Hứa Chính Thanh chưa hẳn đã là người cuối cùng.