Sự xuất hiện của Hứa Chính Thanh và Dương Khánh Tùng, khiến Lâm Thiên Tuyết cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Hứa Chính Thanh, tên này vừa nhìn liền biết không phải hạng người tốt lành gì.
- Tỷ...ngươi từ đâu có chiếc nhẫn đẹp như vậy?
Ngay lúc Lâm Thiên Tuyết đang dự định trở về phòng, Lâm Nhược Băng đột nhiên kinh hô. Ánh mắt của nàng dán chặt lên chiếc nhẫn màu lam trên tay Lâm Thiên Tuyết.
- Thật sự rất đẹp!
Lâm Nhược Băng thấp giọng lẩm bẩm, nàng bị chiếc nhẫn làm cho mê muội, đưa tay chạm vào liền sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời.
- Thiên Tuyết, là vị công tử nào tặng cho ngươi đây?
Lâm Thiên Hữu trêu chọc nói.
- Thiên Tuyết nhà chúng ta rốt cuộc chịu mở lòng, cũng không biết là ai có được diễm phúc kia?
Lâm Thiên Hình phụ họa lên tiếng, mặt đầy ý cười. Muội muội có thể buông bỏ quá khứ, buông bỏ khúc mắc, Lâm Thiên Hình thân là đại ca làm sao không vui vẻ. Hắn còn sợ nàng cả đời không lấy chồng.
- Không thích hợp, Thiên Tuyết ngươi mau mau tháo xuống, ngón tay này không phải để đeo nhẫn.
- Ngươi còn chưa có ly hôn đâu.
Phương Tịnh Lan bỗng dưng biến sắc, vội vàng hướng Lâm Thiên Tuyết quát lớn. Nữ nhi buông xuống khúc mắc, Phương Tinh Lan là người thứ nhất cảm thấy vui mừng. Tuy nhiên, nguyên tắc chính là nguyên tắc.
- Thiên Tuyết ngươi hồ đồ, mau tháo xuống.
Lâm Kiến Hoa sầm mặt, lạnh lùng nói.
Lục Thanh là một tên đáng hận, nhưng mà cho đến thời điểm hiện tại hắn vẫn là trượng phu của Lâm Thiên Tuyết, đây là sự thật, dù có thích hay không thì sự thật vẫn là sự thật.
Chính vì sự thật rành rành ra đó, cho nên trong bất kỳ tình huống nào Lâm Thiên Tuyết cũng tuyệt đối không được phép tiếp nhận người khác cầu hôn, càng huống chi để đối phương đeo nhẫn cưới.
Đối với Lâm Kiến Hoa, đây là hành vi không thể nào chấp nhận nổi.
- Tháo xuống.
Lâm Thiên Hình, Lâm Thiên Hữu không hẹn mà hợp đồng thanh quát, ban đầu bọn họ vốn có không để ý, giờ phút này mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chiếc nhẫn kia, đeo ở đâu đều được, nhưng nơi đó là không thể, bởi vì ở đó chỉ có thể đeo một loại nhẫn, chính là nhẫn cưới. Mà thứ này ngoài Lục Thanh không ai có quyền đeo lên cho Lâm Thiên Tuyết. Ngày nào hai người còn chưa ly hôn, thì cái quyền này vẫn luôn thuộc về Lục Thanh.
Hứa Chính Thanh như cười như không, hắn còn tưởng Lâm Thiên Tuyết băng thanh ngọc khiết cỡ nào, hóa ra cũng là loại người lẳиɠ ɭơ. Càng như vậy hắn càng quyết tâm muốn nhìn thấy nàng ở dưới thân hắn kêu la.
Dương Khánh Tùng nhíu mày, hắn là có ý nghĩ truy cầu Lâm Thiên Tuyết, tuy nhiên, loại nữ nhân mặt dày như này, có cho hắn cũng không thèm. Đẹp mà không có tố chất, khác gì gái bán hoa.
Lâm Thiên Tuyết im lặng, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, người một nhà này không phải luôn muốn nàng mở lòng sao, vì cái gì phản ứng mạnh như thế.
- Nhanh tháo xuống, đem trả lại.
- Chỉ cho phép hẹn hò, không cho phép làm xằng làm bậy, biết không?
Lâm Kiến Hoa trừng mắt nói. Hắn thấy Lâm Thiên Tuyết quá vô pháp vô thiên, làm việc không nghĩ đến hậu quả.
- Hẹn hò cùng đeo nhẫn có gì khác nhau đâu? Đều là không đứng đắn.
Lâm Thiên Tuyết không cho là đúng nói. Nàng thật sự không hiểu mấy người này đang nghĩ cái gì.
- Hẹn hò, nếu bị phát hiện, liền nói chỉ là bạn bè bình thường
- Đeo nhẫn! Ngươi nói? Làm sao nói? Ai nghe ngươi nói?
Phương Tịnh Lan tức đến dậm chân. Chưa ly hôn lại dám đeo nhẫn cưới, đây gọi là làm ẩu, làm liều, không biết sống chết.
- Mẹ, ngươi nói có lý nha.
- Có điều, chiếc nhẫn này là Lục Thanh đeo cho ta.
Lâm Thiên Tuyết vốn không định nói thật, chẳng qua nàng không muốn bị người một nhà hiểu lầm. Huống hồ trong nhà còn có người lạ.
- Lục Thanh đeo? Thiên Tuyết ngươi lừa ai đây?
- Tên kia không biết trốn ở xó xĩnh nào, ở đâu chạy ra đeo nhẫn cho ngươi? Đó còn không nói tới hắn lấy đâu ra tiền mua loại nhẫn này?
Người một nhà sửng sốt, Lâm Thiên Hình vừa tức vừa cười nói.
- Ta đi quân doanh thăm bằng hữu, gặp phải Lục Thanh, hắn cũng tham quân.
...
Lâm Thiên Tuyết một năm một mười kể lại chuyện đã xảy ra, tất nhiên nàng không có nói Lục Thanh giả làm thiếu tướng, càng không đề cập đến quân doanh bị tập kích.
- Không nghĩ tới Lục Thanh thật sự chạy ra tiền tuyến.
Phương Tịnh Lan chép miệng, trong đầu không khỏi nhớ đến cái tên luật sư đại hỗn đản kia.
- Tiểu tử này, đến cuối cùng vẫn rất có cốt khí, hy vọng hắn có thể hóa nguy thành an.
Lâm Kiến Hoa thở dài, sống chung ba năm, tình cảm ít nhiều vẫn phải có.
Lâm Thiên Hình, Lâm Thiên Hữu hai mặt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, trong lòng hổ thẹn.
Lục Thanh tham quân, xông lên chiến trường đánh giặc, đây mới gọi là nam nhân, hắn so bọn họ can đảm hơn nhiều lắm.
- Nhưng mà tỷ, ngươi không phải luôn muốn ly hôn sao? Đeo nhẫn cưới làm gì?
- Còn nữa, ngươi nói là Lục Thanh tự mình đeo cho ngươi, ngươi vì sao không phản kháng?
Lâm Nhược Băng trợn mắt hiếu kỳ, nàng cảm thấy đằng sau câu chuyện chiếc nhẫn ẩn giấu một bí mật to lớn.
Lâm Nhược Băng khiến người một nhà giật mình. Lâm Thiên Tuyết đối Lục Thanh chỉ có một chữ hận, ba năm này hai từ ly hôn cơ hồ dán tại trên miệng của nàng, như thế nào bây giờ lại để cho Lục Thanh đeo lên nhẫn cưới. Thật không thể nào tưởng tượng nổi.
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Đeo nhẫn mà thôi không phải việc gì lớn.
Lâm Thiên Tuyết nói đoạn liền chạy ù về phòng, vội vàng đóng cửa lại.
- Còn nói không phải việc lớn?
Phương Tịnh Lan há miệng nói ra một câu, những người khác thì nghĩ mãi cũng nghĩ không thông.
- Bá phụ, bá mẫu, đêm nay ta làm chủ, hy vọng có thể mời các ngươi cùng ăn một bữa cơm, tất nhiên không thể thiếu những người khác, đặc biệt là Thiên Tuyết muội muội.
Hứa Chính Thanh đột nhiên lên tiếng, không ai để ý trong ánh mắt của hắn lấp lóemột vòng tà dị.
- Hứa thiếu gia có lòng, nhưng thật xin lỗi, chúng ta hai lão già này không quen ăn nhà hàng.
- Còn nữa, nhà chúng ta nhỏ không chứa nổi đại phật, hai vị thiếu gia mời về cho.
Phương Tịnh Lan lạnh nhạt nói, ai mà biết nàng vậy mà muốn đuổi người.
- Mẹ ngươi đây là làm sao rồi?
Lâm Thiên Hình trợn mắt, phản ứng của Phương Tịnh Lan khiến hắn bất ngờ, vừa rồi vẫn còn rất tốt, lúc này mới qua bao lâu nói trở mặt liền trở mặt, loại tốc độ này so lật bánh tráng còn nhanh.
- Mẹ, không ăn liền không ăn, làm gì nóng giận đâu?
Lâm Thiên Hữu biến sắc, Hứa Chính Thanh lòng dạ hẹp hòi, tuyệt không phải loại người có thể tùy tiện đắc tội, chọc đối phương sinh khí, nhà bọn họ sẽ rất phiền phức.
- Muốn ăn các ngươi tự mình đi đi, ta không đi, Thiên Tuyết càng không thể đi.
Phương Tịnh Lan vừa nói vừa tiến về phía cửa phòng Lâm Thiên Tuyết gõ cửa, một lát sau cánh cửa mở ra, nàng lập tức đi vào.
- Ta ra ngoài có việc.
Lâm Kiến Hoa đầu óc xoay chuyển, cũng nhanh chân rời đi.
Hứa Chính Thanh siết chặt hai tay, trên mặt toàn là hắc khí, âm trầm đáng sợ.
- Một cái Lâm gia nho nhỏ cũng dám không nể mặt ta, rất tốt, vô cùng tốt.
- Lâm Thiên Hình, Lâm Thiên Hữu, đêm nay các ngươi nếu không đem Lâm Thiên Tuyết ném đến trên giường của ta, ta sẽ để các ngươi biết chữ chết viết như thế nào.
- Còn có Lâm gia, ta tin chắc lửa giận của ta có thể đem hết thảy đốt thành tro tàn.
Hứa Chính Thanh gằn giọng, ngữ khí âm độc. Trong đầu của hắn tất cả đều là Lâm Thiên Tuyết, hắn không muốn chờ đợi. Cái gì truy cầu hay không truy cầu, theo Hứa Chính Thanh, vũ lực mới là cách giải quyết nhanh nhất.
- Con mẹ nó, ngươi muốn chết.
Lâm Thiên Hình giận tím người, vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Hứa Chính Thanh.
- Mẹ nhà hắn.
Lâm Thiên Hữu cũng giận không kềm được, một cú song phi đạp lên ngực Hứa Chính Thanh, đạp hắn ngã chổng vó.
Tại lúc bình thường, hai huynh đệ có lẽ còn kiêng kỵ cái gọi là Hứa Gia đại thiếu gia, nhưng đối phương quá khôngcoi ai ra gì.
Uy hϊếp bọn họ cũng tốt, uy hϊếp Lâm gia cũng được, nhưng khinh nhờn Lâm Thiên Tuyết liền đáng chết.
Hai huynh đệ có thể không làm được bao nhiêu việc tốt, cư nhiên việc tốt nhất bọn họ làm là bảo vệ muội muội một cách tuyệt đối, từ nhỏ đến lớn đều là như thế. Muốn gây bất lợi cho Lâm Thiên Tuyết trước hết phải bước qua xác bọn họ, đây là Lâm Thiên Hình nói.