Thiên Huyền

Chương 32: Nhân Từ Ngươi Sẽ Chết

- Kiếp sau đầu thai nhớ kỹ đừng chọc vào ta.

Một đạo khí tức liền chấn nhϊếp hết thảy, chỉ là Lục Thanh không có để ý, hắn đã động sát tâm, chỉ muốn gϊếŧ người.

- Không, đừng gϊếŧ chúng ta.

- Đại ca, ngươi tha chúng ta đi, chúng ta có mắt không thấy thái sơn, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha chúng ta một mạng đi.

Lục Thanh nổi lên sát ý, đám người mặt mày tái mét, thi nhau quỳ rạp trên mặt đất, điên cuồng dập đầu.

- Ngươi không được gϊếŧ ta, cha ta là đại trưởng lão Kiếm Tông, ngươi gϊếŧ ta, hắn nhất định không bỏ qua ngươi.

- Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, dĩ hòa vi quý a.

- Thanh Thúy, Mộng Dao, ta vừa rồi chỉ là đùa giỡn một chút, các ngươi tuyệt đối đừng xem là thật.

Cả đám cầu xin tha mạng, có tên sợ đái ra quần, nhưng Lục Thanh không phản ứng, thấy vậy Lăng Phi cái khó ló cái khôn, đầu tiên hắn lôi lão cha làm giá đỡ, sau lại hướng Trần Thanh Thúy phát ra cầu cứu.

- Thanh Thúy sư muội, đều là đồng môn, chúng ta có sai, nhưng không đáng chết.

- Chỉ là đùa một chút, ngươi khuyên vị đại ca này bỏ qua chúng ta đi.

Đám người như vớ được cọng rơm cứu mạng, học theo Lăng Phi nhao nhao quay sang Trần Thanh Thúy cầu khẩn.

Hèn mọn, vô sỉ, tôn nghiêm mất sạch, nhưng biết làm sao, giữ được mạng mới là chính đạo. Không ai muốn chết, Lăng Phi không muốn, đồng bạn của hắn cũng như thế.

Trần Thanh Thúy sắc mặt tối sầm, tức giận không thôi, đám người này tốc độ trở mặt thật sự quá nhanh.

Đồng môn? Nếu không phải đánh không lại Lục Thanh, bọn họ sẽ nói đến đồng môn, sẽ không đối nàng làm bậy.

Đùa? Trần Thanh Thúy không cho bọn họ là nói đùa.

- Lục Thanh..

- Không cần nói, ngươi cứu không nổi bọn hắn.

Trần Thanh Thúy nhìn qua Lục Thanh do dự mấy giây liền muốn mở miệng, có điều, Lục Thanh không đợi nàng nói hết liền chặn ngang lên tiếng.

- Ta.. !

Trần Thanh Thúy há to miệng nhỏ, không biết nên nói cái gì. Nàng đúng là muốn Lục Thanh tha đám người một mạng, bọn chúng ác, nhưng nàng ác không nỗi, khó lòng nhẫn tâm. Không nghĩ tới, Lục Thanh lại hoàn toàn không nể mặt.

- Tỷ tỷ, ngươi đừng nói.

Trần Mộng Dao nhanh tay kéo Trần Thanh Thúy sang một bên, ngăn không cho nàng hồ ngôn loạn ngữ. Ở trong mắt Trần Mộng Dao, Lục Thanh tựa như một đầu ma thú hung hãn, không nói còn tốt, một khi mở miệng không cẩn thận chọc giận hắn, vậy liền hỏng bét.

- Yên tâm, hắn không hại chúng ta.

Trần Thanh Thúy lắc đầu, người khác sợ Lục Thanh, nàng không sợ, bởi vì nàng không có đắc tội hắn.

Trần Mộng Dao đang định nói cái gì, liền trông thấy Lục Thanh hướng hai người đưa ra ngón tay cái, khóe miệng mĩm cười. Hành động này của hắn khiến hai tỷ muội không hiểu ra làm sao.

- Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?

Đang lúc hai nữ mơ hồ không rõ, Lục Thanh đột nhiên lên tiếng.

- Không, đại ca tha mạng, chúng ta không muốn chết.

- Đừng gϊếŧ chúng ta.

Lục Thanh một câu thành sấm, trực tiếp tuyên án tử hình, nghe vào trong tai khiến lòng người phát lạnh, thập phần kinh hoảng.

- Cha ta là đại trưởng lão.

Lăng Phi bị dọa run lẩy bẩy, không thể không lôi lão cha ra ngoài.

- Cặn bã, bại hoại, nên gϊếŧ.

- Gϊếŧ ngươi, ta lại đi gϊếŧ cha ngươi.

Lục Thanh nói, lời vừa dứt hắn liền bước ra một chân, trường kiếm nơi tay nhanh như chớp chém về phía Lăng Phi.

- Không....!

Lăng Phi kĩnh hãi hét lên, thế nhưng không làm nên trò trống gì, bóng kiếm lướt qua, trên cổ của hắn liền nứt ra một đạo hồng tuyến.

Máu tươi cuồng phun, Lăng Phi hai mắt trợn trắng, ngã vật xuống đất, chết không thể chết lại.

- Chạy mau.

Lăng Phi chết, đám người quá sợ hãi, một tên thanh niên hô to, kế đến lộn nhào chạy trốn. Bất quá chưa đi được hai bước, đầu của hắn đã bay lên.

- Tha mạng, chúng ta sai, chúng ta sai.

Trông thấy cảnh tượng này, mấy tên còn lại liền hãi hùng khϊếp vía, nào còn dám làm ẩu, vội vàng đập đầu van xin.

- Biết sai, vậy kiếp sau liền sửa sai đi.

Lục Thanh không sinh ra bất kỳ tia thương hại nào, trường kiếm vung lên, toàn bộ đều gϊếŧ.

- Trong thế giới võ giả, tuyệt đối không được phép lương thiện.

- Ngươi không gϊếŧ đối phương, ngươi sẽ chết.

Thi thể đầy đất, Lục Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, hắn đem kiếm trả cho Trần Thanh Thúy, thuận miệng nói một câu.

- Nhưng bọn họ không phải đối thủ của ngươi, không có khả năng trả thù, ngươi vì sao không tha cho bọn họ?

Trần Thanh Thúy không phục nói. Nàng thật sợ, Lục Thanh quá đáng sợ, gϊếŧ người không chớp mắt, nói hắn là ác ma cũng không đủ.

- Trong mắt ta, chỉ có người chết mới không có khả năng trả thù.

Lục Thanh không tự chủ nhìn về thiên không, lạnh nhạt nói.

Thế giới tàn khốc sẽ rèn giũa ra một con người tàn khốc, so với đám võ giả ở Nam Hà đại lục, Lục Thanh chẳng đáng là gì.

...

Thiên Ninh.

Lâm Thiên Tuyết trở lại nhà, thời gian là buổi trưa ngày hôm sau. Đường xa, khiến nàng có chút mệt mỏi, vốn định ngủ một giấc, nhưng khi mở cửa bước vào nhà lại phát hiện trong nhà đầy người.

Ngoài cha mẹ của nàng là Lâm Kiến Hoa và Phương Tịnh Lan, còn có muội muội Lâm Nhược Băng, đại ca Lâm Thiên Hình, nhị ca Lâm Thiên Hữu, cuối cùng là hai nam tử lạ mặt.

- Cha, mẹ, Nhược Băng, đại ca, nhị ca, các ngươi đây là?

Lâm Thiên Tuyết nhìn về phía người một nhà, cau mày nghi hoặc.

Lâm Thiên Hình, Lâm Thiên Hữu là một đôi song sinh, nhiều hơn Lâm Thiên Tuyết hai tuổi. Cả hai đang theo học tại một trường đại học trên tỉnh thành.

Lâm Nhược Băng mười chín tuổi, cũng đang học đại học.

Ba người bình thường rất ít khi về nhà, hôm nay đột nhiên có mặt đông đủ, sự tình có vẻ hơi không bình thường, mà cái gì không bình thường ắt sẽ sinh ra bất thường.

- Thiên Tuyết, ngươi rốt cuộc trở về.

- Tỷ, ta nhớ ngươi.

Một nhà năm người vừa trông thấy Lâm Thiên Tuyết liền mặt mày hớn hở, Lâm Nhược băng thậm chí còn đứng dậy ôm cánh tay làm nũng.

Hai nam tử đưa mắt nhìn qua Lâm Thiên Tuyết, ngay lập tức bị nàng hớp hồn , đẹp, Lâm Thiên Tuyết thật sự quá đẹp.

Lâm Nhược Băng đã đủ mê người, nhưng Lâm Thiên Tuyết giống như tiên tử hạ phàm, cả hai cơ bản không cùng một cấp bậc.

- Thiên Tuyết, để ta giới thiệu với ngươi, hai người này là bạn học của ta và nhị ca ngươi.

- Hứa Chính Thanh, Hứa gia đại thiếu gia, trong nhà tài sản hơn hai tỷ, tại tỉnh thành rất có mặt mũi.

- Dương Khánh Tùng, Dương gia đại thiếu gia, trong nhà làm y dược, tài sản hơn ba tỷ, tại tỉnh thành mặc dù không thể đi ngang, nhưng rất ít người dám đắc tội.

Không đợi Lâm Thiên Tuyết kịp hỏi, Lâm Thiên Hình đã đứng lên chỉ vào hai nam tử, một năm một mười nói. Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh gia thế của hai người này.

Lâm Thiên Tuyết mày nhíu càng chặt, hóa ra là muốn đáp cầu dắt mối, nhưng mà có thể sao, đương nhiên là không thể.

-:Ngươi là Thiên Tuyết?

- Ta là Hứa Chính Thanh, thường nghe Thiên Hình, Thiên Hữu nhắc qua ngươi, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, ngươi thật xinh đẹp.

Hứa Chính Thanh đứng lên đưa tay, muốn cùng Lâm Thiên Tuyết bắt tay, cố làm ra nhã nhặn, chỉ là ánh mắt không ngừng di chuyển như muốn đem Lâm Thiên Tuyết nhìn xuyên.

Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm, Hứa Chính Thanh hận không thể trực tiếp đem Lâm Thiên Tuyết đặt dưới thân, hung hăng chà đạp.

- Gặp qua Chính Thanh đại ca.

Lâm Thiên Tuyết lạnh nhạt đáp lại, hoàn toàn không có ý định muốn cùng đối phương bắt tay. Nàng đối ánh mắt kia thập phần chán ghét.

Hứa Chính Thanh hơi biến sắc, xấu hổ thu tay về, trong mắt nhiều thêm một tia âm trầm.

- Thiên Tuyết muội muội, hạnh ngộ.

Dương Khánh Tùng không đứng lên, chỉ gật đầu chào hỏi. Hắn cùng tên họ Hứa kia không giống, Lâm Thiên Tuyết đẹp, hắn nhìn ở trong mắt, nhưng cái nhìn của hắn là cái nhìn thưởng thức, không phải cái nhìn du͙© vọиɠ.

Tất nhiên, bất kỳ nam nhân nào cũng muốn có được Lâm Thiên Tuyết. Dương Khánh Tùng không ngoại lệ, bất quá hắn sẽ không cố đi cưỡng cầu.