Lâm Thiên Tuyểt ngồi tựa lưng trên ghế, hai mắt nhắm lại, nàng rất muốn biết mình vì sao không cố gắng, đi yêu một người không nên yêu. Lâm Thiên Tuyết dần chìm vào hồi ức, ba năm thời gian, tựa như thước phim, chầm chậm hiện lên trong đầu.
Kết hôn ngày đó, không nhẫn, không quà, không đám cưới, vỏn vẹn chỉ có một tờ giấy chứng nhận hôn nhân.
Người ta nói, Lục Thanh có bệnh tâm thần, Lâm Thiên Tuyết cũng tin như thế. Có điều, ba năm qua nàng chưa bao giờ thấy hắn phát bệnh.
Thiên hạ nói, Lục Thanh ăn bám, Lục Thanh phế vật, Lục Thanh rác rưởi. Bất quá trong mắt Lâm Thiên Tuyết, Lục Thanh còn là một kẻ vô năng, hèn nhát. Người khác khi dễ hắn nàng ra mặt, nàng bị khi dễ hắn chỉ đứng nhìn. Nàng chán ghét, nàng căm hận.
Ba năm chịu đựng trăm cay ngàn đắng, Lâm Thiên Tuyết có một vạn lý do bỏ mặc Lục Thanh, nhưng không, dù lại hận, nàng cũng coi như làm tròn nghĩa vụ của một thê tử. Ngoại trừ không ngủ chung một căn phòng, nàng chưa từng để hắn chịu quá nhiều thiệt thòi.
Nhìn từ góc độ của mình, Lâm Thiên Tuyết cho rằng nàng đối Lục Thanh đã đủ tốt, về phần hắn lại làm cho nàng những gì, không có, hắn xuất hiện chỉ để hại nàng, hại đến thê thảm, hại thân bại danh liệt.
Thế nhưng có thật là Lục Thanh không làm gì.
Có, hắn làm, không những làm, mà còn làm rất nhiều.
Ba năm, nắng mặc nắng, mưa mặc mưa, Lục Thanh đều cùng Lâm Thiên Tuyết đến trường, nàng đi trước hắn theo sau. Đợi nàng vào trường hắn mới chịu rời đi, tan học hắn lại từ trường theo nàng cho đến khi về đến nhà. Lâm Thiên Tuyết biết, nhưng nàng không để ý.
Nàng bị sốt, nằm trên giường hơn nửa tháng, túc trực bên cạnh nàng không phải thân nhân, mà là Lục Thanh. Mỗi lần nàng ngủ dậy, mở mắt liền trông thấy Lục Thanh, hắn giống như keo dính tại bên người nàng, một bước không rời. Nhưng cũng đến thế, nàng vẫn không quan tâm.
Lục Thanh luôn dậy rất sớm để làm đồ ăn sáng, không vì cái gì, chỉ vì sợ Lâm Thiên Tuyết đói.
Mỗi khi trời nổi mưa giông sấm chớp, Lục Thanh đều sẽ gõ cửa phòng, hỏi xem Lâm Thiên Tuyết có sợ hay không, hắn muốn canh cho nàng ngủ. Sợ, tất nhiên là sợ, nhưng Lâm Thiên Tuyết càng sợ Lục Thanh hơn, sợ hắn làm ra yêu thân, cho nên nàng cự tuyệt. Chỉ là, sau khi cự tuyệt nàng đột nhiên không còn sợ nữa.
Ba năm qua Lâm Thiên Tuyết đếm từng ngày, từng giờ, mòn mỏi chờ đợi ngày hôn nhân kết thúc. Nàng muốn được giải thoát. Thế nhưng, khi ngày ấy đến, nàng lại không muốn ly hôn. Nói là sợ bị người làm phiền, nhưng tất cả chỉ là ngụy biện, nỗi sợ thật sự lại đến từ một nơi khác.
Hoang mang, sợ hãi, Lâm Thiên Tuyết không biết bản thân đang lo sợ điều gì. Đến hôm nay, nàng mới biết mình sợ cái gì, nàng sợ mất đi Lục Thanh, mất đi mãi mãi.
Lại nói, đoạn thời gian không có Lục Thanh bên cạnh, Lâm Thiên Tuyết đã không còn là chính mình. Thất thần, ngây ngốc, dễ nổi giận, làm việc quên trước quên sau, hậu đậu không chịu nổi. Nguyên nhân dẫn đến loại trạng thái này, chỉ có một. Đó là trong đầu của nàng chỉ tồn tại một ý nghĩ duy nhất, Lục Thanh đi đâu, làm gì, khi nào trở về, có ở bên ngoài làm chuyện xấu hay không, có trêu hoa ghẹo nguyệt hay không.
Lâm Thiên Tuyết thật tình không biết đây là dấu hiệu tương tư.
“Hắn có nỗi khổ tâm, hay là hắn chỉ gạt ta.”
Lâm Thiên Tuyết lóe lên một ý nghĩ, nhớ đến những gì Lục Thanh nói trên xe, nàng không khỏi cau mày.
Lại nhớ đển bộ dạng thất kinh của hắn khi nàng muốn tự sát, Lâm Thiên Tuyết liền có chút cảm động. Khóe miệng nhếch lên, vô ý thức nở một nụ cười ngọt ngào.
Nàng rốt cuộc biết mình vì sao không cố gắng, Lục Thanh quan tâm nàng, cực kỳ quan tâm. Hắn tồn tại khiến nàng chán ghét, nhưng mất đi hắn nàng như mất đi toàn bộ thế giới.
Không có hắn, ai sẽ đi theo sau nàng mỗi ngày. Ai chuẩn bị cho nàng đồ ăn sáng, ai ở bên cạnh lúc nàng bệnh, và mỗi khi mưa giông sấm chớp, ai sẽ hỏi nàng có sợ không. Còn có rất rất nhiều chuyện không có kể đến. Trên đời không thiếu nam nhân tốt, nhưng có thể vì nàng làm đến mức này, e là chỉ có Lục Thanh.
Lăm Thiên Tuyết không khỏi có chút mơ mộng, nàng hy vọng Lục Thanh không nói dối, cũng hy vọng hắn thay đổi. Bởi vì nàng phát hiện mình không thể không có hắn. Rất khó tin, nhưng sự thật thắng hùng biện, Lâm Thiên Tuyết có thể lừa dối hết thảy, thậm chí Lục Thanh cũng bị nàng qua mặt, nhưng nàng không có khả năng lừa được chính mình.
Từ yêu thành hận, là nỗi hận đáng sợ nhất, từ hận thành yêu, lại làm sao không đáng sợ đâu.
- Tuyết Nhi, ngươi cười cái gì?
Trông thấy Lâm Thiên Tuyết mĩm cười, Lưu Mỹ Lệ giật cả mình. Ngọt ngào, còn có vài phần hạnh phúc, cái nụ cười này không đơn giản, chắc chắn là vì yêu mà cười.
Lâm Thiên Tuyết yêu, làm sao có thể, Nữ nhân này, nhìn như yếu đuối nhưng ý chí phi thường kiên định, làm người cùng cực kỳ có nguyên tắc. Mặc kệ Lục Thanh hèn hạ cỡ nào, chỉ cần chưa có ly hôn, nàng cũng không để cho bất kỳ nam nhân nào tiếp cận, càng đừng nói yêu người ta.
Lưu Mỹ Lệ dám cam đoan, Lâm Thiên Tuyết không ly hôn thì sẽ không cùng nam nhân khác cấu kết. Nhưng cái nụ cười này, cái vẻ mặt này, tuyệt không có khả năng xuất hiện sai lầm. Như vậy, thủ phạm chỉ có một đó là Lục Thanh.
Lưu Mỹ Lệ hai mắt trợn tròn, nàng vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy khϊếp sợ. Lâm Thiên Tuyết yêu Lục Thanh, đây là đùa ác sao.
- Ngươi hoa mắt đi, ta khi nào cười qua?
Lâm Thiên Tuyết mở mắt nghi hoặc nói. Nàng đúng là không nhận ra vấn đề của mình.
- Ngươi có phải đang nghĩ đến Lục Thanh?
Lưu Mỹ Lệ lấy lại tinh thần, ghé sát vào tai Lâm Thiên Tuyết nói nhỏ.
- Ngươi nói bậy bạ gì đây? Ta làm sao nghĩ hắn?
Lâm Thiên Tuyết mặt đẹp không khỏi đỏ lên, tức giận nói. Nàng chuyển biến rất tốt, vừa rồi còn xấu hổ, thoáng một cái liền lạnh như băng.
- Như vậy ta yên tâm.
Lưu Mỹ Lệ thở phào, tự cho là mình hoa mắt. Theo nàng, Lâm Thiên Tuyết trừ khi bị điên mới đối Lục Thanh sinh ra tình cảm.
Đúng lúc này Lục Thanh cùng hai chiến sĩ đi vào, một người cầm hai cái ghế, một người ôm cái bàn, còn Lục Thanh cầm một quyển số ghi chép kèm theo cây bút.
Lưu Mỹ Lệ bĩu môi, nhắc tào tháo tào tháo liền đến, câu nói này của người địa cầu sao mà linh nghiệm.
- Chuyện xảy ra, các ngươi đều đã nhìn thấy.
- Phía trên nghi ngờ có người thông đồng kẻ địch, tất cả những người có liên quan đều thuộc diện tình nghi, các ngươi cũng nằm trong số đó.
- Ta nhận mệnh lệnh thấm vấn các ngươi, biết gì nói nấy, bây giờ ta gọi ai người đó bước ra.
Lục Thanh lấy ghế ngồi xuống, mắt nhìn đám người nhàn nhạt nói.
...
Một người tiếp một người bị công khai thẩm vấn, hiển nhiên không cho ra bất kỳ kết quả gì. Cuối cùng, chỉ còn Lâm Thiên Tuyết, Lưu Mỹ Lệ và Hoàng Mai.
- Lưu Mỹ Lệ.
Lục Thanh nhìn chữ gọi tên. Lưu Mỹ Lệ nhanh chóng tiến lên, ngồi đối diện Lục Thanh, trong mắt tràn ngập xem thường.
- Có người nói, ngươi thông địch bán nước, chuyện này giải thích sao đây?
Lục Thanh nghiêm mặt hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta thông địch bán nước, ngươi có chứng cứ sao? Người nào nói cho ngươi, để đối phương ra mặt đối chất, bằng không ta kiện ngươi tội vu khống.
Lưu Mỹ Lệ nổi giận đùng đùng, cao giọng nói.
Lục Thanh công khai thẩm vấn, những người khác hắn chẳng qua chỉ hỏi đại khái. Đến phiên Lưu Mỹ Lệ lại trực tiếp gán tội cho nàng, đây là lấy việc công trả thù riêng, vô sỉ đến cực điểm.
Lâm Thiên Tuyết không hiểu Lục Thanh muốn làm gì, nhưng nàng biết Lục Thanh sẽ không đổ tội lên đầu Lưu Mỹ Lệ. Tính chất nghiêm trọng của vấn đề, không cho phép hắn làm loạn.
Hoàng Mai thì nhíu mày, ả căn bản đoán không ra “có người” trong miệng Lục Thanh là thật hay giả. Giả liền không sao, nếu là thật, vậy người này là ai. Hoàng Mai bất giác nhìn xung quanh, muốn nhìn ra phản ứng của từng người. Dĩ nhiên ngoại trừ ả, ai cũng vì Lưu Mỹ Lệ mà cảm thấy lo lắng.