Thiên Huyền

Chương 23: Đáng Đánh

- Tuyết Nhi, ngươi không có sao chứ?

Lục Thanh mang theo Lâm Thiên Tuyết tiến vào khu tập kết, đám người Lưu Mỹ Lệ lúc này bị nhốt trong một lều trại dựng tạm. Lâm Thiên Tuyết xem như thuộc diện tình nghi, cho nên cũng bị đưa vào. Trông thấy Lâm Thiên Tuyết không có việc gì, mấy nữ liền cao hứng. Lưu Mỹ Lệ thậm chí trực tiếp khóc lên.

- Lục Thanh hắn không có làm gì ngươi a?

Lưu Mỹ Lệ quan tâm hỏi.

- Không có, hắn chỉ uy hϊếp ta một chút.

Lâm Thiên Tuyết cười cười, nàng biết Lưu Mỹ Lệ thật quan tâm mình.

- Hắn uy hϊếp ngươi cái gì?

Lưu Mỹ Lệ lại hỏi, theo nàng Lục Thanh quả nhiên hèn hạ.

- Không có gì, ta cùng hắn đạt được một phần hiệp nghị.

Lâm Thiên Tuyết nghĩ nghĩ liền nói. Thời khắc sinh tử nàng mới nhận thức được, Lục Thanh trong lòng nàng chiếm cứ một vị trí không hề đơn giản. Thế nên, trong âm thầm nàng nguyện ý cho hắn một cơ hội, về phần có nắm bắt được hay không, còn phải xem bản lĩnh của hắn.

- Được rồi không nói ta, nói một chút chuyện xảy ra đi, làm sao bây giờ?

Lâm Thiên Tuyết cau mày lên tiếng. Từ đầu tới cuối nàng đều không nhìn Hoàng Mai. Lục Thanh nói qua, Hoàng Mai hắn sẽ giải quyết, nàng cứ vờ như không biết gì là được.

- Làm sao là làm sao?

- Tất cả chúng ta bị nghi ngờ là phản tặc, một ngày chưa tìm ra nội gián, chúng ta ai cũng đừng nghĩ rời đi.

Hoàng Mai mở miệng, ngữ khí chanh chua, ánh mắt có chút sâu xa nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết.

- Đúng là tai bay vạ gió.

Có người bất mãn nói. Không có cách, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, bọn họ chỉ có thể đợi.

...

Bên trong một lều trại khác, Lục Thanh đứng chắp tay sau lưng, trước mặt hắn có hai người đang quỳ, là Trần Vĩnh Thành và La Nhật Hạo. Phía sau hai người là tám tên đội trưởng.

Lục Thanh tạm không để ý hai người này, hắn đang vì chuyện phong hàm mà cảm thấy đau đầu. Ngũ tinh chiến tướng, mẹ nó, đây cũng quá điên cuồng.

Lục Thanh cười khổ, hắn bây giờ không phải kiến công lập nghiệp đơn giản như vậy, trong bất tri bất giác hắn đã gánh trên vai kỳ vọng của cả một quốc gia. Ngũ tinh chiến tướng, thoạt nhìn chính là vô hạn phong quang, trên thực tế lại là cực hạn áp lực.

- Ảnh Vệ!

Lục Thanh lẩm bẩm, trong một núi áp lực to lớn, an toàn của Lâm Thiên Tuyết chính là chuyện hắn quan tâm nhất. Nay phía trên đều đếnẢnh Vệ, cũng coi như giảm đi nỗi lo trong lòng hắn.

- Hai người các ngươi biết tội sao?

Lục Thanh bỗng nhiên lên tiếng, trong lời nói ẩn chứa một cỗ khí lạnh.

- Hồi chiến thần, thuộc hạ biết tội, cam nguyện chịu phạt.

Trần Vĩnh Thành, La Nhật Hạo đồng thanh nói. Bọn họ trốn không được, cũng không có ý định trốn. Bọn họ đã làm sai, mà sai thì phải trả giá.

- Lần tập trung này, có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, hai ngươi không phải là không biết. Chỉ là các ngươi dường như không quá để ý, đã vậy còn cố tình càn quấy.

- Bằng hữu, các ngươi rất buồn chán a? Không gọi bằng hữu đến liền không chịu nổi đúng không?

- Mười vạn tinh anh, khó khăn lắm mới chọn ra mấy người, không ngờ lại chọn ra hai tên phế vật.

- Nói đi, ta nên xử phạt các ngươi thế nào?

Lục Thanh âm thanh trầm thấp, ngữ khí băng lãnh.

- Tiết lộ cơ mật quân sự, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, thuộc hạ nguyện chết tạ tội.

Trần Vĩnh Thành bình tĩnh mở miệng. Không có sợ hãi, chỉ có hối hận.

La Nhật Hạo há miệng định lên tiếng, Lục Thanh lại sầm mặt, ánh mắt hung ác, hắn nói:

- Ta cho các ngươi phục dụng Khai Mạch đan để các ngươi thủ hộ quốc gia bách tính, không phải gọi các ngươi đi chết.

- Muốn chết, lên chiến trường mà chết, thân là quân nhân, ở chỗ này đòi sống đòi chết, phế vật.

- Nghe đây, ngươi, ngươi, còn có các ngươi, từ nay về sau mỗi ngày đều phải chạy đủ năm mươi cây số.

- Chiến thần, chúng ta không có tội?

Lục Thanh nói vừa dứt lời, Trương Huy, Phương Bằng cùng mấy tên đội trưởng vội vàng kêu oan. Sắc mặt không dễ nhìn.

- Kỷ luật quân đội quan trọng nhất chính là lấy tập thể rèn cá nhân, các ngươi ngay cả điểm này cũng không biết, nên về quê chăn vịt đi.

- Phế vật.

Lục Thanh trầm giọng, mắng, cái cẩu huyết lâm đầu, tuyệt không lưu mặt mũi.

Đám người như ăn phải ruồi, ánh mắt nhìn hai người La Nhật Hạo như muốn gϊếŧ người.

- Hai người các ngươi đứng lên, ghi nhớ không có lần sau.

Lục Thanh lạnh nhạt nói. Nếu không phải hắnđối bọn họ còn có hảo cảm, hắn đã trực tiếp bắn bỏ.

Hai người hô to một chữ rõ, sau đó chậm rãi đứng lên. Sống sót sau tai nạn, cả hai vạn phần cao hứng, hoàn toàn không biết tai nạn còn ở phía sau.

- Đám người kia điều tra thế nào?

Lục Thanh nhìn Trương Huy nói.

- Tất cả thiết bị điện tử trên người bọn họ không phát hiện bất thường, có điều vẫn còn một người chưa giao ra điện thoại.

Trương Huy nhanh miệng đáp. Phương Bằng đứng một bên, giật nảy cả mình, âm thầm đưa tay thúc Trương Huy mấy cái, ý bảo hắn im miệng.

Trương Huy không nhìn thấy ý tốt, lập tức tặng lại một quyền, Phương Bằng trợn trắng mắt, tức giận không thôi, cái đồ em gái ngươi, tự ngươi tìm chết, trách không được người khác.

- Ngươi đang nói Lâm Thiên Tuyết?

- Điện thoại của nàng trong tay ta, muốn tra một chút sao?

Lục Thanh đạm nhiên lên tiếng, vẻ mặt không nhìn ra đang vui hay buồn.

- Lâm Thiên Tuyết....đúng là người này.

- Tra nhất định phải tra, ngài đưa điện thoại cho ta, tất cả mọi người đều không tra ra cái gì, cho nên Lâm Thiên Tuyết rất có khả năng là nội gián.

- Phải rồi...

Trương Huy phân tích, chỉ là lời nói còn chưa nói hết, Lục Thanh đã đem hắn đạp bay ra khỏi lều trại.

- Chuyện gì xảy ra?

- Trương đội trưởng bị người đánh, ai to gan như vậy?

Rất nhiều quân sĩ trông thấy Trương Huy bị đánh hộc máu, liền trợn mắt há mồm, kinh ngạc muốn chết.

- Quay trở lại.

Lục Thanh nói vọng ra, nghe âm thanh này chúng quân sĩ lập tức ngậm miệng. Còn tưởng kẻ nào ăn gan hùm mật báo, ai mà biết chiến thần động thủ.

Trương Huy chật vật bò dậy, nội tâm mười phần uất ức, hắn căn bản không biết mình sai chỗ nào, bất quá hắn không dám không nghe lời, một lần nữa tiến vào lều trại.

- Ngươi rất may mắn khi là thủ hạ của ta, đổi lại người khác không phải một cước đơn giản như vậy.

- Chuyện này ta tự mình xử lý, các ngươi giúp ta tìm một điểm đóng quân đi, càng bí mật càng tốt.

Lục Thanh nói rồi đi ra ngoài. Trương Huy không hiểu thấu, trong lòng lại càng uất ức.

- Ngươi giống như không phục cho lắm?

Phương Bằng khóe miệng giương lên, ý vị sâu xa nói.

- Phục cái em gái ngươi, ngươi để ta đánh một trận xem ngươi có phục ta hay không?

Trương Huy giận mắng, những người khác đồng loạt đưa mắt về phía Phương Bằng, biểu tình nghi hoặc. Bọn họ cũng muốn biết Lục Thanh vì sao ra tay đánh người.

- Bí mật quân sự, chỉ nghe, không đàm, ra khỏi chỗ này liền coi như cái gì cũng không biết.

Phương Bằng nhỏ giọng, hắn là trưởng ban tình báo. Phía trên gửi công điện phong hàm, cùng thông tin Ảnh Vệ xuất động, hắn là người tiếp nhận, cho nên có một chút bí mật hắn vẫn là biết đến.

- Lục chiến thần thỉnh cầu phía trên cho Ảnh Vệ xuất động.

- Để làm gì các ngươi biết không? Để bảo hộ Lâm tiểu thư, bởi vì nàng là thê tử của hắn.

Phương Bằng trịnh trọng nói. Lời này vừa ra, chín người khác đều khϊếp sợ không thôi.

- Ảnh Vệ...!

Trần Vĩnh Thành, La Nhật Hạo, hai người trợn to con mắt, chấn kinh nói. Nội tâm lúc này nhấc lên sóng to gió lớn.

Ba năm trước, Lâm Thiên Tuyết bất ngờ gả cho một tên điên, tựa như cơn địa chấn càn quét khắp hang cùng ngõ cụt, khiến lòng người bàng hoàng, miệng đời chế nhạo.

Ba năm sau, kẻ điên kia lại hoành không xuất thế, trở thành tân chiến thần trong truyền thuyết.

Năm đó Lâm Thiên Tuyết thà chết không thỏa hiệp, nàng xem Lục Thanh như kẻ thù, cừu hận thăng thiên.

Hôm nay Lục Thanh ghi hận, ở trước mặt bao nhiêu người, hắn không chịu thừa nhận Lâm Thiên Tuyết, thậm chí không tiếc trào phúng nàng.

Đó là tất cả tin tức mà Trần Vĩnh Thành cũng như La Nhật Hạo biết về mối quan hệ giữa hai người. Thật không ngờ, không ai có thể ngờ, Lục Thanh bên ngoài không nhận người, bên trong lại thỉnh cầu Ảnh Vệ bảo hộ Lâm Thiên Tuyết.

Ảnh Vệ thần bí mà khủng bố, phi thường khủng bố. Có Ảnh Vệ bên người, trừ Thiên Vương lão tử liền không ai có thể gây hại đến Lâm Thiên Tuyết, thủ đoạn sao mà lợi hại.

La Nhật Hạo cảm thấy sống lưng phát lạnh, hắn vậy mà có ý muốn truy cầu Lâm Thiên Tuyết. May mắn hắn đủ tỉnh táo để không làm ra cái gì quá phận, bằng không chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Trương Huy cúi gầm mặt, toàn bộ uất ức chớp mắt tiêu tán vô tung. Hắn bây giờ mới hiểu, Lục Thanh tại sao khi rời đi còn kéo theo Lâm Thiên Tuyết, rất rõ ràng, hắn muốn bảo hộ nàng.

- Con mẹ nó, ha ha...Trương Huy, ngươi cái thằng ngu này.

Lý Vân sau một trận chấn kinh, đột nhiên chỉ vào Trương Huy cười to.

Dám trước mặt Lục Thanh hô to gọi nhỏ, nói thê tử của hắn là nội gián, không ăn đòn mới là chuyện lạ. Đây là còn may, đổi lại là Lý Vân hắn, hắn phải đấm cho gãy răng.

- Đáng đời, ha ha.

Nguyễn Thúy Vi che miệng cười, ăn nói xà lơ, đáng đánh.

Những người khác cũng cười, bọn họ nhìn Trương Huy như nhìn đồ đần.

- Móa nó, các ngươi cười đi, cười xong ra ngoài chạy năm mươi cây số.

Trương Huy mặt đen như than, vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nói.

- Móa, đều tại hai thằng khốn nạn này, đánh nó.

Cả đám nghe xong liền ngậm miệng, giận, giận không kềm được.