Thiên Huyền

Chương 22: Thỉnh Cầu

Đoạn đường năm cây số không tính xa, đoàn xe rất nhanh liền tiến về nơi tập kết. Mười vạn quân binh tụ lại một chỗ, thanh thế cực kỳ kinh người.

La Nhật Hạo, Trần Vĩnh Thành cùng với nhóm Lưu Mỹ Lệ bị mấy chục binh sĩ vây quanh, bộ dạng nơm nớp sợ hãi.

Không ai biết, cũng không ai hiểu làm sao lại thành dạng này. Rõ ràng chỉ đi thăm bằng hữu, không ngờ bị xem như tội phạm.

- Vĩnh Thành, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nói một chút a?

Lưu Mỹ Lệ hướng Trần Vĩnh Thành nhỏ giọng nói, nàng một phần bị dọa sợ, phần vì lo lắng Lâm Thiên Tuyết gặp phải ngộ hại. Lục Thanh cái tên kia, tuyệt không phải thứ tốt lành gì.

Trần Vĩnh Thành đem đầu cụp xuống, hắn lúc này nào còn tâm tình giải thích. Người là hắn gọi tới, nhưng một phút bốc đồng không ngờ gây nên đại họa.

- La Nhật Hạo ngươi không phải ái mộ Lâm Thiên Tuyết sao, người ta mang tới cho ngươi, nhưng nàng còn sống hay chết chỉ trời mới biết.

- Ngươi nếu là nam nhân mau nghĩ cách cứu nàng đi.

Hoàng Mai bên ngoài biểu hiện lo lắng, sâu trong mắt lại tràn ngập cười lạnh. Hoàng Mai cơ bản ăn chắc Lâm Thiên Tuyết, cho dù không bị Lục Thanh làm hại thì thế nào, trước sau đều khó thoát khỏi cái chết.

Thông địch bán nước, lên trời không cửa, đại địa không lối, theo Hoàng Mai, Lâm Thiên Tuyết nhất định vạn kiếp bất phục.

- Ngươi ngậm miệng!

La Nhật Hạo sầm mặt quát. Hắn ái mộ Lâm Thiên Tuyết không sai, nhưng đó là trước khi hắn biết nàng là thê tử của Lục Thanh, sau khi biết, con mẹ nó, có cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám đối Lâm Thiên Tuyết có bất kỳ ý nghĩ nào. Huống hồ tình cảnh của hắn cũng tự thân khó đảm bảo, làm gì có hơi sức lo chuyện bao đồng.

Ầm

Ầm

Ầm

...

Vô cùng đột ngột, liên tục là những âm thanh kinh thiên động địa từ xa xa truyền tới, mặt đất chấn ba chấn, khiến người kinh hãi không thôi.

Nhìn về phương hướng vụ nổ, đó là vị trí quân doanh, trên bầu trời hàng trăm chiếc máy bay chao lượn, không ngừng phóng ra vô số vệt sáng. Chưa hết ở nơi tận cùng chân trời một quả tên lửa bay vụt mà đến, tộc độ cực nhanh, tên lửa đâm sầm xuống đất.

Oanh

Một tiếng nổ vang, tựa như lôi đình nộ hống, âm thanh chấn động cửu tiêu, đại địa rung lắc dữ dội, đám người nghiêng nghiêng ngã ngã. Không bao lâu trên bầu trời liền xuất hiện một đóa mây hình nấm.

Oanh

Oanh

Oanh

....

Thêm một quả tên lửa bay tới, sau đó một quả tiếp một quả, tên lửa không ngừng oanh kích, tạo ra tràng cảnh chẳng khác nào tận thế. Hãi hùng khϊếp vía, là cảm nhận của những người chứng kiến. Đáng sợ, cực kỳ đáng sợ, rung động, rung động không cách nào diễn tả bẳng lời.

Rất nhiều binh sĩ đối với việc chuyển quân cảm thấy bất mãn cùng không hiểu, giờ phút này bọn họ mới biết ý nghĩ của mình là ngu ngốc cỡ nào. Nếu không có lệnh chuyển quân, hậu quả kia không ai có thể chịu nỗi. Nghĩ mà sợ, chúng binh sĩ trán toát mồ hôi, sống lưng phát lạnh.

- Xong!

La Nhật Hạo, Trần Vĩnh Thành hai người sắc mặt trắng bệch, sự tình tồi tệ nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Hai người không có sợ hãi, chỉ có hối hận, vì hành động ngu xuẩn của mình mà hối hận. Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy may mắn, may mắn Lục Thanh cho bộ đội di chuyển, bằng không tổn thất liền không thể đo lường. Bọn họ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

- Là ai làm?

La Nhật Hạo quét mắt mấy nữ, ngữ khí rét lạnh.

- Làm, cái gì ai làm? La Nhật Hạo ngươi nói rõ một chút.

Một nữ tử lên tiếng, thần sắc mơ hồ. Những người khác cũng nghi hoặc không thôi. Chỉ có Hoàng Mai là hai nắm tay siết chặt, nội tâm thiêu đốt lửa giận.

Một kế hoạch tốt biết bao nhiêu, không ngờ thất bại trong gang tấc. Lục Thanh, hết thảy đều tại Lục Thanh. Hoàng Mai trong lòng gào thét, hận không thể đem Lục Thanh tháo thành tám khối.

- La Nhật Hạo, Trần Vĩnh Thành, các ngươi khiến chúng ta quá thất vọng.

Trương Huy mang theo bảy tên đội trưởng đi tới, nhìn qua La Nhật Hạo, lại nhìn Trần Vĩnh Thành lắc đầu nói.

- Chuyện này không phải chúng ta làm.

Trần Vĩnh Thành biến sắc, vội vàng giải thích. Hắn ghánh không nổi.

- Các ngươi không làm, nhưng người là các ngươi gọi tới.

Phương Bằng lạnh nhạt nói. Hắn vừa rồi bị dọa cho hồn vía lên mây, một chút, chỉ cần chậm một chút, mười vạn tinh anh liền xong đời, đến lúc đó Tinh Nam tất vong.

Mấy tên đội trưởng còn lại, không một người có sắc mặt tốt, bọn họ thật giận.

...

- Lục Thanh kia là?

Ở một khác Lâm Thiên Tuyết vẻ mặt khϊếp sợ, quay sang Lục Thanh nói. Nàng đã bao giờ gặp qua cảnh tượng khủng bố như thế, mặc dù cách xa, nhưng vẫn kinh hãi gần chết.

- Doanh trại bị máy bay cùng tên lửa bắn phá, đây bất quá chỉ là số lượng nhỏ mà thôi, phần lớn hẳn là bị pháo binh quân ta đánh chặn.

- Nếu toàn bộ trót lọt, những gì ngươi nhìn thấy còn hoành tráng hơn nhiều.

Lục Thanh cười giải thích. Hắn biết địch nhân sẽ điên cuồng, không tiếc mọi giá ra tay.

Tinh Nam, hiện tại và tương lai, đều hội tụ tại doanh trại, chỉ cần diệt nó, quốc gia này sớm muộn cũng bị san bằng, chính vì thế quân liên minh mới bất chấp tổn thất.

- Ta rất hiếu kỳ, ngươi từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?

Lâm Thiên Tuyết bỗng nhiên nói, đôi mắt đẹp lặng lẽ quan sát Lục Thanh.

- Chuyện gì?

Lục Thanh mơ hồ nói.

- Đầu tiên, ngươi để binh sĩ rời đi, kế đến ngươi kéo ta lên xe, tất cả những gì ngươi làm không cái nào là không có ý nghĩa, trong lúc vô hình ngươi đem hết thảy nguy cơ đều hóa giải.

- Lệu sự như thần, ta nói đúng không?

Lâm Thiên Tuyết hai mắt lấp lóe, nàng đột nhiên phát hiện Lục Thanh có chút thần bí, so trước kia tưởng như hai người.

- Ta chỉ làm ra phòng bị mà thôi, không có gì lợi hại hay không lợi hại.

- Ngươi phải biết, trên chiến trường dù chỉ là một phần trăm xác xuất cũng không thể lơ là.

Lục Thanh thản nhiên mở miệng, hắn sẽ không vì Lâm Thiên Tuyết tán dương mà cao hứng, bởi hắn cảm nhận được trong lời nói của nàng có giấu dao.

- Người khác nhìn không ra, ngươi liếc mắt liền xem thấu.

- Ngươi rất có phong phạm của một vị tướng a.

Lâm Thiên Tuyết híp mắt, ở góc nhìn của nàng, Lục Thanh phi thường lợi hại, thế nhưng, bản lĩnh của hắn hay của người khác liền khó mà nói. Chưa biết chừng là vị thê tử nào đó dạy hắn, hoặc nhạc phụ đại nhân chỉ điểm.

Quả nhiên.

Lục Thanh đầu như cái đấu, triệt để im lặng, nói tới nói lui vòng qua vòng lại, vẫn là vòng về đến chuyện hắn cùng nữ nhân cấu kết. Hắn nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, việc hắn sớm đề phòng có liên quan gì đến việc hắn làm tướng. Nghĩ không thông, thập phần không hiểu thấu. Không hổ là nữ nhân, luôn làm ra những cử động vô cùng khó lường.

- Không giải thích rồi?

Lâm Thiên Tuyết thanh âm có chút lạnh. Nàng hoàn toàn không ý thức được mình đang làm cái gì, tại sao lại vòng lại vấn đề cũ. Nàng chỉ cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác này trước đây không có.

- Ta chỉ là lái xe, lái xe cho thiếu tướng, hắn thi thoảng sẽ chỉ điểm ta một hai.

Lục Thanh trong lòng cười khổ, nói Lâm Thiên Tuyết vô tri tức là tìm chết, hết cách chỉ có thể trắng mắt nói láo.

- Ngươi tốt nhất chỉ nên làm lái xe.

Lâm Thiên Tuyết nhẹ thở ra một hơi, lơ đãng nói. Một câu này không để ám chỉ cái gì, mà lo lắng, chân chính lo lắng. Chiến trường hung nguy, ra tới sẽ chết, Lâm Thiên Tuyết không hy vọng Lục Thanh đối mặt mưa bom bão đạn, hắn cứ như vậy thành thật làm cái lái xe, nguy hiểm sẽ bớt đi vô số lần.

- Ta tất nhiên chỉ là lái xe.

Lục Thanh không hiểu hàm nghĩa trong câu nói, hắn cho là Lâm Thiên Tuyết đang cảnh cáo hắn.

Hai người một đường ôn chuyện, không bao lâu liền đi đến vị trí tập kết. Ngay lúc này, kinh đô bên kia quốc chủ đã nổi trận lôi đình, vô số tướng soái phẫn nộ phát điên.