- Vừa nhận được tin tức, quân liên minh điều động năm sư đoàn tiến về khu vực phòng thủ của chúng ta. Trong đó sư đoàn Huyết Lang lẫn sư đoàn Mãnh Hổ năng lực tác chiến cực mạnh.
- Chưa hết, bọn họ còn rất coi trọng chúng ta khi lữ đoàn U Linh cũng được phái tới.
Lý Văn Lâm chi tiết nói. Hắn đã có ý định lui binh về phía sau, chờ đợi viện quân. Bởi vì hắn biết, cố chống cự sẽ bị địch nhân nghiền nát.
- Có tư liệu sao?
Lục Thanh nhíu mày, hắn thấy lần này đúng là phiền phức lớn.
- Ngươi có ý nghĩ gì?
Lý Văn Lâm đưa qua cho Lục Thanh một phần tư liệu, nhịn không được nói.
Sư đoàn 306 xây dựng tuyến phòng ngự trên cửa ngõ Yên Sơn, nơi đây có ý nghĩa phi phàm, một khi bị mất, hậu quả không thể tưởng tượng. Mà Lục Thanh chính là hy vọng duy nhất có thể mang đến chuyển cơ.
- Rất khó!
Lục Thanh khẽ lắc đầu, xem xong tư liệu hắn mới biết quân liên minh là hạ quyết tâm đánh thẳng vào Yên Sơn.
Năm sư đoàn quân chủ lực, một lữ đoàn quân đặc chiến, cỗ sức mạnh này gần như không gì cản nổi.
Không nói năm sư đoàn mạnh bao nhiêu, chỉ nói lữ đoàn U Linh liền đủ để người sợ hãi. Không chỉ có năng lực tác chiến viễn siêu người thường, đám người này còn có một thân võ nghệ cực kỳ lợi hại. Tay không đoạn dao sắc, dùng thân pháp tránh đạn, những việc này đối với bọn họ giống như ăn cơm uống nước.
Lữ đoàn trưởng Tá Trùng Sinh, một võ đạo tông sư, năm năm trước sắc phong chiến thần, mạnh mẽ hung ác, tuyệt đối là ngoan nhân. Dưới tay hắn có bốn người, gọi là U Linh tứ sát, cũng là một đời tông sư, hai năm trước vừa trở thành chiến thần. Những người còn lại đều là nhất đẳng binh vương, từng cái hung thần ác sát.
Nói tóm lại, lữ đoàn U Linh, rất rất mạnh, bọn họ đã không còn là người bình thường, phần nào đó có thể coi như võ giả. Muốn đánh bại bọn họ, dựa vào binh sĩ bình thường là không thể, cách duy nhất là để võ giả đi làm.
Tinh Nam cũng có vài chi đội võ giả, chẳng qua, tất cả đều có mục tiêu quan trọng phải phòng thủ, không có khả năng phái ra đối phó U Linh. Cho dù phái ra được cũng khó mà thủ thắng.
- Bọn chúng đã tập kết sao?
Lục Thanh hướng Lý Văn Lâm nói. U Linh xuất hiện, đánh Yên Sơn, có lẽ chỉ là thuận đường, mục tiêu thực sự tám chín phần là Lục Thanh, đã như thế, hắn đành phải đích thân đi chiếu cố.
- Năm sư đoàn sáng ngày mai mới tiến hành tập kết, lữ đoàn U Linh hai giờ chiều nay sẽ đổ quân gần khu vực ấp Vinh Hiên.
Lý Văn Lâm nói.
- Nhanh chóng thiết lập vòng vây cách vị trí đổ quân hai km. Nhất định phải hoàn thành trước hai giờ.
Lục Thanh cầm thước chỉ vào bản đồ nói. Hắn vừa dứt lời đám quan chỉ huy liền giật nảy mình, Lý Văn Lâm cũng chấn kinh, một người đứng lên nói:
- Thưa thiếu tướng, ta phản đối.
- Lữ đoàn U Linh không phải binh sĩ phổ thông có thể đối phó, đừng nói một sư đoàn, mười sư đoàn cũng không phải đối thủ.
- Ngươi để chúng ta đi bao vây bọn họ, chẳng khác nào gọi chúng ta di chết, cho nên ta phản đối.
- Lục Thanh, trung đoàn trưởng Tô nói không sai, ta biết ngươi lợi hại, nhưng đó là lữ đoàn U Linh, chúng ta không thể xúc động.
Lý Văn Lâm lên tiếng khuyên giải. Những người khác mặt mũi tràn đầy khinh thường. Mao đầu tiểu tử chính là mao đầu tiểu tử, ỷ vào một chút quan hệ lên làm thiếu tướng liền oai. Trên thực tế chính là một tên ngu dốt.
- Ta không phải đang bàn bạc, ta là ra lệnh cho các ngươi.
- Lập tức y lệnh chấp hành, ai dám phản đối, quân pháp xử quyết.
Lục Thanh quát lạnh, ánh mắt băng lãnh quét qua toàn trường.
Cả phòng họp biến sắc, đám người mặt như gan heo, ngoan ngoãn ngậm miệng, đúng là giận mà không dám nói.
Lý Văn Lâm sững sờ, có chút tức giận, theo hắn Lục Thanh đây là lạm dụng quân quyền, ngang ngược vô lý.
- Quá càn rỡ, thật sự vô pháp vô thiên.
- Vắt mũi chưa sạch liền cho mình là trời sao?
- Sư đoàn trưởng, ngươi mau mau báo lên trên a, nếu không lại không sư đoàn 306.
...
Lục Thanh rời đi phòng họp, đám người liền ầm ĩ lên, l*иg ngực như muốn nổ tung. Lý Văn Lâm làm sao có thể để mặc Lục Thanh muốn làm gì thì làm. Hắn nhanh chóng thông tri liên lạc viên gửi điện báo lên tổng bộ.
Năm phút sau phía trên trả lời, Lý Văn Lâm kém chút hôn mê, hắn ngã ngồi trên ghế, mặt không chút huyết sắc.
- Sư đoàn trưởng, làm sao rồi?
Trung đoàn trưởng họ Tô gấp hỏi, những người khác trong lòng lộp bộp, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Văn Lâm đợi đáp án.
- Toàn lực phối hợp.
Lý Văn Lâm uể oải nói, gương mặt như già đi mười tuổi.
- Cái gì? Toàn lực phối hợp?
Cả phòng họp ngây ra như chết, sau một lát liền nháo nhào lên, theo bọn họ phía trên là uống nhầm thuốc. Bằng không sẽ không đưa ra quyết định điên rồ như thế.
- Xong, toàn xong.
Mấy người xụi lơ trên mặt đất, biểu tình tuyệt vọng.
- Theo lệnh mà làm đi, chưa biết chừng có chuyển cơ.
Lý Văn Lâm ném lại một câu cũng rời đi phòng họp, ra đến cửa bộ dạng ủ rủ lập tức biến mất, khóe miệng giương lên khẽ treo nụ cười nhạt. Thân phận Lục Thanh thuộc về tuyệt mật, cho nên Lý Văn Lâm hắn, bắt buộc phải làm ra phẫn nộ cho người khác nhìn. Bằng không một khi bị người phát hiện liền phiền phức.
Lục Thanh đi thẳng một mạch tới kho đạn dược, hắn không chút do dự cầm đi hai thùng lựu đạn cầm tay, mấy trăm băng đạn, súng trường, súng bắn tỉa, mỗi thứ một khẩu, súng lục hai cây. Về phần hắn làm sao cầm hết những thứ này, chỉ mình hắn biết.
Chuẩn bị xong xuôi, Lục Thanh đi trước tiến về khu vực ấp Vinh Hiên, ôm cây đợi thỏ, hắn nhất định khiến cái gọi là U Linh có đi không về. Lục Thanh có kế hoạch của mình, những người khác hắn không quan tâm, hắn biết có cho thêm trăm lá gan bọn họ cũng không dám không phục tùng mệnh lệnh.
Tình báo quả nhiên không sai, hai giờ chiều, mấy chục khung máy bay trực thăng nối đuôi nhau mà tới, bay ngợp cả bầu trời. Tiếng động cơ oanh minh, gió lớn phần phật, cây cối nghiêng ngã, cát bụi loạn thành một đoàn.
Tiền vào một bãi đất trống máy bay liền hạ thấp, khi còn cách mặt đất khoảng mười mét, người bên trong lần lượt nhảy xuống.
Máy bay rời đi, để lại một đám lớn binh sĩ, bọn người này trên mặt vẽ rồng vẽ rắn, nhìn không ra hình thù. Y phục đậm chất quân đặc chiến, lưng cõng ba lô, ngực đeo sứng trường, hông dắt đao nhọn, giày dắt dao găm, quanh thân còn treo mấy khỏa lựu đạn. Bên trong ắt hẳn có mang theo áo chống đạn, nói chung được trang bị đến tận răng.
Lữ đoàn U Linh, thủy quân lục chiến, đội quân đặc chiến xếp thứ ba thế giới rốt cuộc xuất hiện.
Binh sĩ tập hợp xếp thành mấy chục hàng, mỗi hàng trăm người, tổng quân số trên hai ngàn, từng cái khí thế ngất trời, ánh mắt sắc bén, tuyệt không phải loại lương thiện.
Điểm quân hoàn tất, lữ đoàn trưởng Tá Trùng Sinh đang định tuyên bố nhiệm vụ, liền nhìn thấy một thanh niên tay cầm trườg kiếm hướng phía này đi tới.
- Ngươi là ai?
Tá Trùng Sinh lạnh giọng nói. Mắt như độc xà nhìn thanh niên chằm chằm.
- Các ngươi là U Linh đặc chiến quân?
Lục Thanh bình thản mở miệng, không vui không sợ, chỉ có thâm thúy cùng lạnh nhạt.
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi vậy mà dám hỏi ngược lại ta.
- Tiểu tử, ngươi ngại sống quá lâu sao?
Tá Trùng Sinh nói, thanh âm mang theo sát ý không chút che giấu. Toàn thân phóng thích khí thế khiến người phát lạnh. Hắn là chiến thần, là võ đạo tông sư, hắn không cho phép có người dám khinh nhờn uy nghiêm của hắn.