Giang Nguyên muốn xác nhận là Chung Nghĩa Tề bày mưu tính kế chuyện này, thò đầu ra nói: "Thật sao?"
Kỷ Hạ nghĩ rằng có hy vọng, bà ta giơ tay lên nói: "Mẹ thề, mẹ yêu con."
"Bà chứng minh đi." Giang Nguyên nói.
Kỷ Hạ vội vàng nói: "Con nói xem, muốn mẹ chứng minh như thế nào?"
Giang Nguyên chớp chớp mắt: "Chứng minh là ai đã lên kế hoạch chuyện này."
Ánh mắt Kỷ Hạ đều sáng lên, bà ta vòng qua Lục Viễn đi ra ngoài: "Được, con chờ mẹ, mẹ nhất định sẽ chứng minh cho con xem."
Kỷ Hạ chạy đến thang máy, rồi quay đầu lại nói: "Hôm đón Tết Nguyên Nguyên nhớ về nhà nhé..."
Cánh cửa đã đóng lại.
Kỷ Hạ ngượng ngùng đi vào thang máy.
Bên kia, Giang Nguyên đóng cửa lại, cậu nhập mật khẩu quản trị viên, nhanh chóng xóa dấu vân tay của Kỷ Hạ và Giang Dung, sau đó xem như chưa xảy ra chuyện gì, duỗi người nói: "Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước."
Lục Viễn gọi cậu lại: "Giúp tôi một việc rồi ngủ."
Giang Nguyên quay đầu lại: "Việc gì vậy?"
Lục Viễn chỉ vào hoa tulip trong ngực: "Cắm hoa.”
Trong phòng vệ sinh, Giang Nguyên ngồi xổm bên cạnh xô nước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Viễn cắm hoa, môi cậu hơi hé ra: "Thì ra cắm hoa là làm như vậy."
Lục Viễn cắt bỏ một cành hoa tulip cuối cùng cắm vào lọ, nói: "Có chất dinh dưỡng nữa thì sẽ tốt hơn."
Giang Nguyên lập tức nói: "Đợi trời sáng rồi đi mua!"
Lục Viễn cười cười, anh nhìn Giang Nguyên sắp vùi đầu vào lọ hoa để quan sát, đột nhiên nói: "Hôm nay theo tôi về nhà."
Giang Nguyên nói: "Hả."
Qua mấy giây, Giang Nguyên ngẩng đầu, khó hiểu nháy mắt: "Anh vừa nói cái gì?"
"Hôm nay tôi phải về nhà, cậu cũng về chung đi."
!!!!!
Đồng tử Giang Nguyên mở to, Lục Viễn đang nói cái gì... Anh muốn dẫn cậu về nhà, dẫn cậu về nhà ăn Trung thu?!
Lục Viễn thu hồi tầm mắt, gom bó hoa lại nói: "Cậu không về chung thì tôi không thể giúp cậu ôn tập."
Giang Nguyên bỗng bừng tỉnh, a, là muốn dẫn cậu về nhà ôn tập sao!
Cậu hào phóng xua tay: "Không sao, tôi không học một ngày cũng được, tôi không quan tâm đâu."
Lục Viễn chậm rãi nói: "Tôi quan tâm. Đã nói là mỗi ngày đều ôn tập, không thể thay đổi."
Giang Nguyên: "... Ồ."
Giang Nguyên trở về phòng, lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm.
# Lần đầu tiên đến nhà bạn bè làm khách phải làm gì #
Câu trả lời nhanh chóng hiện ra.
1: Hỏi xem cha mẹ và người nhà của bạn bè xem họ có ở nhà hay không, nếu ở nhà thì cần chuẩn bị quà phù hợp.
Giang Nguyên không cần hỏi, cậu biết tết Trung Thu cha mẹ Lục Viễn sẽ trở về.
Giang Nguyên mở sổ ghi chép ghi lại: "Mua quà cho ba mẹ và em gái Lục Viễn."
Viết xong cậu tiếp tục kéo xuống xem.
2: Ăn mặc chín chắn phù hợp hoàn cảnh.
3: Vào cửa phải hỏi có cần phải cởi giày hay không.
4: Khi ăn uống cần phải chú ý đến nghi thức bàn ăn.
5: Chủ động giúp dọn dẹp bát đũa.
6: Lời nói và cử chỉ phải lịch sự và thanh lịch, không thể nói những lời tục tĩu.
7: Không đi lung tung xung quanh.
......
Giang Nguyên nhớ rồi ghi chép lại.
Ngày hôm sau, tám giờ Lục Viễn đã bị điện thoại đánh thức.
"Ba và mẹ con chuẩn bị cất cánh, khoảng một giờ sẽ về đến nhà."
Giọng nói của Lục Chính rất giống Lục Viễn, chỉ là có thêm vài phần trầm ổn.
Lục Viễn đáp một tiếng, Lục Chính liền cúp điện thoại. Anh xốc chăn xuống giường, rửa mặt xong, anh mở cửa định vào phòng bếp làm bữa sáng.
Kết quả thấy được Giang Nguyên mặc âu phục màu đen đứng ở cửa.
Một chiếc khăn tay sọc đỏ đen xếp thành hình bông hoa được nhét vào ngực trái áo khoác, áo vest đen làm nổi bật vòng eo gầy của cậu, khuy măng sét màu hồng ngọc trên cổ tay áo sơ mi trắng dưới ánh mặt trời phản chiếu ra hai tia sáng.
Thái quá nhất là không biết Giang Nguyên lấy sáp tóc ở đâu ra, vuốt tóc đến bóng loáng.
Lục Viễn không nhịn được cười: "Hiếm khi được nghỉ, cậu không tranh thủ đi ngủ mà làm cái gì vậy?"
Giang Nguyên kéo ống tay áo lên, đưa tay ra giơ lên trước mắt Lục Viễn bảo anh nhìn đồng hồ: "8 giờ 12 phút rồi, chúng ta nên xuất phát thôi!"
Lục Viễn giơ tay lên định xoa đầu Giang Nguyên, cậu lại tránh đi.
Giang Nguyên che tóc mình: "Tôi vất vả lắm mới làm được kiểu tóc này, anh đừng đυ.ng hỏng."
"Về nhà ăn một bữa cơm, cậu không cần long trọng như vậy." Lục Viễn buồn cười không chịu nổi: "Mặc quần áo thể thao là được rồi.”
Giang Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua, hoang mang hỏi: "Như vậy quá long trọng sao?"
"Ừm."
Giang Nguyên lại hỏi: "Quần áo thể thao là được sao?"
"Đúng vậy."
Giang Nguyên lập tức chạy về phòng thay đồ.
Lục Viễn ở phía sau nói: "Đừng quên rửa sáp tóc."
"Biết rồi!"
Giang Nguyên mở tủ quần áo thể thao ra, nhanh chóng lật qua lật lại tủ, cuối cùng lấy ra một bộ màu trắng kem do thợ thủ công người Ý làm thủ công.
Giang Nguyên khoa tay múa chân trước gương thử quần áo, trông không được trưởng thành lắm nhưng rất sạch sẽ, ít nhất nhìn bề ngoài cậu giống như một học sinh ngoan với thành tích học tập xuất sắc.