Giang Nguyên gãi gãi mặt: "Anh không hỏi thử sao?"
"Không hỏi. Cậu ấy có lòng chúc mừng tôi, tôi nhận là được rồi."
Lúc này Giang Nguyên mới hoàn toàn yên tâm, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết, Gió đêm rất thoải mái, cậu dang hai tay ra, hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá, có mùi của hoa quế."
Lục Viễn nhìn cậu cười, cũng không nói gì.
Lúc này Giang Nguyên nhìn thấy poster tuyên truyền của cậu và Lục Viễn.
Ở trạm xe buýt phía trước, cậu và Lục Viễn đứng song song với nhau, ba chữ "Nổi gió rồi" dưới ánh đèn càng bắt mắt. Giang Nguyên lập tức hưng phấn kéo tay Lục Viễn, kéo anh chạy đến trước biển quảng cáo: "Lục Viễn mau xem, poster của anh!"
Lục Viễn không nhìn poster, anh chỉ nhìn Giang Nguyên: "Ừm."
Giang Nguyên vẫn rất kích động. Cậu nghĩ đến cái gì, buông tay Lục Viễn ra sờ di động.
Màn hình hiển thị lúc 00:01.
Ngày 21 tháng 9!
Giang Nguyên lập tức mở bảng doanh số.
Doanh số ngày đầu tiên của đĩa đơn mới của cậu và Lục Viễn đã có.
Tính đến 23:59 phút 59 giây ngày 20 tháng 9, "Nổi gió rồi" tổng cộng bán được 1,21 triệu bản trong ngày đầu tiên, 21 triệu bản tải xuống.
Tuy rằng doanh số còn kém hơn album trước của Giang Nguyên, nhưng lượt phát trực tuyến đã vượt qua lượt tải xuống nhiều nhất của cậu.
Giang Nguyên lại đi tìm bình luận của "Thời thanh xuân".
Không hề ngoài ý muốn, tần suất xuất hiện của Lục Viễn trở nên cao hơn.
[Lục Viễn giỏi quá, em rất thích!]
[Tập đầu tiên là rất hấp dẫn, cùng nhau theo dõi nhé! Lục Viễn cố lên!]
[Anh Viễn moah moah!]
[Lục Viễn hát cũng không tệ nha.]
[Xem vì Tạ Niên, nhưng lại bị Lục Viễn mê hoặc QAQ]
[Một ngày chỉ phát một tập sao? Huhu, muốn xem anh Viễn hôn Nhâm Mẫn Mẫn!]
......
Giang Nguyên cười đến mức cơ mặt đều đau nhức: "Nổi gió rồi" và "Thời thanh xuân" đều có khởi đầu tốt, Lục Viễn sẽ nhanh chóng hot! Phải làm gì đó để ăn mừng, anh và bạn bè hay ăn mừng kiểu gì nhỉ, tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm à? “Vậy tôi giúp anh làm ——"
Một giây sau, lời của Giang Nguyên chợt khựng lại.
Ở dưới tấm áp phích khổng lồ của hai người, cách một bó hoa tulip đỏ tươi, hai tay Lục Viễn ôm lấy Giang Nguyên.
Xuyên qua khe hở của những bông hoa, Lục Viễn nhìn Giang Nguyên, anh thì thầm: "Tôi và bạn tôi sẽ ăn mừng như vậy.”
Cái gì???!
Giang Nguyên khϊếp sợ.
Cách Lục Viễn và bạn anh dùng để chúc mừng, vậy mà lại là ôm!
Hiện tại Giang Nguyên không còn nghĩ Lục Viễn lấy cái cớ này để tiếp xúc thân mật với cậu nữa.
Lục Viễn là người như thế nào, là người yêu cậu nhất thế giới, không, nhất vũ trụ, là người có tình cảm vô cùng trong sáng với cậu!
Sau khi sửng sốt một hồi, cậu cảm thấy mình cũng đã hiểu được.
Nếu Lục Viễn không phải là người đồng tính bẩm sinh thì chắc có lẽ là do hay ôm bạn bè rồi, hở một chút là ôm ấp người cùng giới, chẳng trách lại sinh ra cảm giác khác thường.
Không trách Lục Viễn, muốn trách thì trách cách anh và bạn bè chúc mừng quá mức thân mật.
Thôi bỏ đi, nếu Lục Viễn cùng bạn bè của anh ăn mừng như vậy, cậu cũng có thể tiếp nhận.
Giang Nguyên lập tức giơ tay lên, ra sức ôm Lục Viễn. Ánh mắt, đôi môi, mỗi một biểu cảm của cậu đều mang theo ý cười: "A Viễn, chúc mừng anh!"
Về đến nhà, Giang Nguyên mở cửa, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, có người ngồi trên ghế sofa.
Giang Nguyên gãi cằm.
Lần trước không nhớ rõ mật khẩu quản trị viên nên cậu không thể xóa dấu vân tay của Kỷ Hạ và Giang Dung.
Lần này nhất định phải xóa thôi!
Kỷ Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào cửa trước, nhìn thấy Giang Nguyên, bà ta lập tức đứng dậy, vội vàng nắm chặt ly nước trong tay, lộ ra nụ cười lấy lòng: "Nguyên Nguyên, trễ như vậy mới trở về sao."
Giang Nguyên không tức giận, cậu bình tĩnh nói: "Tôi toàn về nhà vào giờ này thôi."
Kỷ Hạ nghẹn họng, đợi ở đây gần mười tiếng đồng hồ khiến bà ta thật sự rất sốt ruột, chỉ mong có thể nhanh chóng làm hòa với Giang Nguyên, ánh mắt bà ta thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Viễn bên cạnh Giang Nguyên, xấu hổ cười: "Mẹ có việc tìm con, hay là vào phòng con được không?"
Lục Viễn nhấc chân đi vào trong: "Tôi về phòng trước..."
Tay anh bị Giang Nguyên nắm lấy, Lục Viễn lập tức dừng lại.
Giang Nguyên không nhanh không chậm nói: "Xin bà Kỷ đây chú ý xưng hô, và nếu trong phòng này có người cần tránh đi, thì người đó chính là bà."
Kỷ Hạ hoảng hốt, bà ta buông ly nước xông thẳng tới trước mặt Giang Nguyên: "Nguyên Nguyên con không thể đối xử với mẹ như vậy!"
Lục Viễn nghiêng người chắn trước mặt Giang Nguyên, Kỷ Hạ đành phải miễn cưỡng dừng lại.
Chuyện cho tới nước này, Kỷ Hạ cũng bất chấp có người khác ở đây, bà ta vội vàng nói: "Nguyên Nguyên con đừng hiểu lầm mẹ, mẹ cũng không muốn như vậy, tất cả đều là Chung Nghĩa Tề, còn có ba con giật dây! Mẹ sai rồi, ngay từ đầu mẹ đã hối hận rồi, là họ ép buộc mẹ, Nguyên Nguyên mẹ yêu con rất nhiều."