Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 73

Nhắc tới "Thời thanh xuân", Giang Nguyên lập tức quay đầu sang hỏi Lục Viễn: "Hôm nay anh đóng máy rồi, khi nào mới thông báo chính thức vậy."

Lục Viễn buông ly nước cam xuống: "20 tháng 9."

"Phát sóng cùng ngày?" Giang Nguyên suy nghĩ mấy giây, hai mắt sáng lên: "Cũng tốt, phát hành cùng ngày với đĩa đơn, không cần lo lắng cho lượng tiêu thụ nữa."

Giang Nguyên cũng bắt đầu mong chờ.

Đời này, "Thời thanh xuân" coi như là một đoàn phim mới tinh, cũng đã cô đọng 41 tập truyện thành 18 tập phim, mỗi ngày một tập, chiếu liên tục khoảng hai tuần rưỡi là xong.

Điều quan trọng nhất là đĩa đơn đầu tiên của cậu và Lục Viễn được bán ra, bộ phim đầu tiên cậu hợp tác với Lục Viễn cũng bắt đầu phát sóng.

Thấy thế nào cũng đáng giá để chúc mừng, đáng giá để thực hiện tiếp kế hoạch anh em tốt của cậu.

Sau khi Lý Kế Hựu đi, Giang Nguyên gõ cửa phòng Lục Viễn.

Trong mắt Giang Nguyên lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ra vẻ vô tư nói: "A Viễn, ngày 20 tháng 9 họp báo phát hành ca khúc mới kết thúc, tôi mời anh đi mát xa lưng nhé!"

Giang Nguyên phải nhảy múa quanh năm, khó tránh khỏi việc xương khớp có vấn đề, cơ thể cũng thường bị thương. Nhưng công ty lại sắp xếp lịch trình cho cậu cực kỳ kín, một năm có đến 360 ngày cậu phải làm việc, cơ bản là không có thời gian đến bệnh viện để hồi phục, lúc đau quá thì sẽ tiêm thuốc giảm đau và tiếp tục công việc.

Có lần, concert vừa kết thúc, Giang Nguyên xuống sân khấu đã đi không nổi, được ekip cõng đi truyền nước biển và tiêm thuốc giảm đau.

Vũ công chính trong vũ đoàn của Giang Nguyên bèn giới thiệu cho cậu một quán massage, tuy không thể chữa bệnh được nhưng có thể làm giảm mỏi cơ.

Lúc Giang Nguyên có hoạt động lớn hoặc là concert sẽ dành ra khoảng một giờ để đi massage.

Thợ trong quán đều là người ở phía Nam, kỹ thuật siêu tốt, mấy người chào khách đều là mấy ông chú lớn tuổi nên không nhận ra Giang Nguyên. Nơi này cũng không chú trọng đến trang trí, mọi người tắm chung trong phòng xông hơi, sau đó đến phòng massage xoa bóp.

Trong quán không có phòng đơn mà toàn là phòng ba người. Mỗi lần Giang Nguyên đến, ngoại trừ cậu còn có hai ông lão, vừa massage vừa hồ hởi trò chuyện.

Trong đầu Giang Nguyên nghĩ, đây chắc là cách mà bạn tốt ở chung.

Cùng nhau già đi, tắm chung với nhau, đi xông hơi chung, sau đó là đi massage chung.

Giang Nguyên mặc sức tưởng tượng đến tương lai cậu và Lục Viễn cùng nhau già đi rồi cùng đi massage.

Giang Nguyên trông mong nhìn Lục Viễn, hợp tình hợp lý nói: "Massage rất có lợi với cơ thể! Ngày mai anh debut, chắc chắn sẽ mệt đến rã rời, massage lưng sẽ làm dịu được rất nhiều."

Lục Viễn đã buồn ngủ lắm rồi, anh theo thói quen xoa đầu Giang Nguyên: "Được, mau đi ngủ đi."

Giang Nguyên vốn muốn né việc Lục Viễn sờ đầu mình, nhưng cậu lại nghĩ– hay là thôi đi.

Kế hoạch của cậu sắp thành công, sau này cậu và Lục Viễn sẽ chỉ là bạn bè thuần khiết. Còn bây giờ, cứ thỏa mãn phần tình cảm đơn phương kia của Lục Viễn đi.

Dù sao cậu chỉ cần đưa đỉnh đầu ra, có mất gì đâu, nhưng Lục Viễn lại có thể nhờ vậy mà có giấc ngủ ngon.

Đáng giá!

Qua mấy giây, Lục Viễn thấy Giang Nguyên còn chưa đi, anh cố gượng hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Giang Nguyên khoát tay: "Không có."

Đáy mắt Lục Viễn thoáng qua nghi ngờ, lúc này anh cảm thấy đầu Giang Nguyên cứ không động đậy, như bị đông đá vậy.

Trong đầu Lục Viễn xuất hiện một ý nghĩ, mí mắt anh giật lên một cái, chậm chạp thu thay về.

Quả nhiên anh vừa thu tay về, Giang Nguyên lập tức nói: "Ngủ ngon!" Cậu vừa ngáp vừa vươn vai đi về phòng.

Lục Viễn nhìn Giang Nguyên vào phòng, đợi cậu đóng cửa lại, anh cười khẽ, cúi đầu nâng bàn tay vừa xoa đầu Giang Nguyên lên.

Đầu ngón tay vẫn còn sót lại cảm giác mềm mại của sợi tóc.

Lục Viễn cong môi, nói với cánh cửa phòng đang đóng chặt: "Ngủ ngon."

------

Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Nguyên và Lục Viễn đều bận rộn, sáng sớm đi, rạng sáng về.

Lúc bận thì thời gian luôn trôi rất nhanh, đến khi bọn họ hoàn thành công việc đã là ngày 20 tháng 9, trước trung thu một ngày.

Sáu giờ sáng, Giang Nguyên và Lục Viễn lên đường đến hội trường tham dự buổi ra mắt đĩa đơn mới lúc 9 giờ.

Phố xá buổi sớm vắng lặng, vài ngọn đèn đường vẫn sáng, chiếu lên bầu trời ánh sáng màu cam ấm áp.

Trong xe MPV, Lục Viễn đè thấp vành nón ngủ bù, Giang Nguyên cũng rất phấn khích, nằm bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đĩa đơn lần này được tuyên truyền rất rộng rãi, 12 giờ đêm qua, áp phích quảng cáo của bọn họ đã được dán khắp các trạm xe, tàu điện ngầm.

Đèn đỏ, xe MPV dừng lại.

Ánh mắt Giang Nguyên quét đến một trạm xe buýt, cậu lập tức kích động, quay đầu gọi Lục Viễn: "Lục Viễn! Mau nhìn đi, trên trạm xe có dán áp phích của chúng ta kìa."

Qua mấy giây, Lục Viễn mới đẩy nón lên, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo: "Cái gì?"