Nhưng gần đây, Giang Nguyên thay đổi rất lớn, toàn nhét tin tức vào miệng bọn họ!
Hôm nay phóng viên nhìn Giang Nguyên mà như đang nhìn tiền thưởng vậy, chỉ có một người sắc bén đặt câu hỏi: "Cậu cũng xem như là người của công chúng, cậu không cảm thấy việc đi tìm thầy bói rồi bị lừa rất xấu hổ sao?"
Giang Nguyên chớp mắt: "Tôi xem như là người bị hại nên cũng không xấu hổ, người nên xấu hổ phải là bọn lừa đảo kia mới đúng."
Giang Nguyên nói tiếp: "Lúc tôi quay một bộ phim tuyên truyền cũng đã thấy vài trường hợp thực tế, có không ít người trẻ tuổi bị lừa, còn bị đe dọa, sợ mất mặt nên không báo cảnh sát, cũng không nói cho ai biết, cuối cùng là bỏ qua giai đoạn vàng để lấy tiền lại."
Vẻ mặt cậu rất chân thành: "Giống như anh vậy, cứ cho rằng tôi sẽ thấy xấu hổ vì bị lừa."
Lúc Giang Nguyên nói, sắc mặt của tên phóng viên này chuyển từ trắng sang xanh, lại từ xanh thành đỏ.
"Bọn lừa đảo kia mới là kẻ phạm pháp, đáng ghét. Người bị hại chưa bao giờ đáng xấu hổ, mọi người phải cầm vũ khí pháp luật lên để bảo vệ quyền lợi của chính mình." Giang Nguyên nói rất có khí phách.
Chủ nhiệm Vương lộ ra ánh mắt tỏ ý khen ngợi, ông dẫn dầu đứng lên vỗ tay.
Hiện trường buổi họp báo nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.
Cách đó không xa, tại cửa buổi họp báo, Cố Dịch Minh nhìn thanh niên trên bục.
Ngay lúc này, thanh niên nói một câu: "Thật ra thì tôi còn phải cảm ơn Lục Viễn, là anh ấy đã bắt được tên lừa tôi, nếu không tên lừa đảo đó đã trốn mất."
Ý cười trong mắt Cố Dịch Minh nháy mắt biến mất, anh ta xoay người rời đi.
*
Lúc Giang Nguyên về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, nhưng Lục Viễn vẫn chưa về.
Giang Nguyên ỉu xìu hâm nóng đồ ăn trong tủ lạnh rồi ăn từng miếng một.
Một tay cậu cầm đũa, tay kia lướt Weibo.
Buổi họp báo hôm nay của cậu lại lên hot search.
Nhưng thật bất ngờ, lần này người qua đường đều khen cậu.
Lượng fans đã lâu không động đậy cũng đã tăng lên mấy triệu.
Hiếm khi cư dân mạng không mắng cậu, nhưng Giang Nguyên vẫn không phấn chấn nổi.
Cậu để đũa xuống, gác cằm lên mặt bàn, buồn bã nhìn chằm chằm cửa nhà.
"Đã nghiệm chứng, xin mở cửa."
Âm thanh của khóa mật mã vang lên.
Giang Nguyên lập tức nhảy dựng lên, nhanh chóng cầm đũa ăn cơm.
Lục Viễn đẩy cửa vào, đầu tiên là nhìn về phía phòng ăn, thấy Giang Nguyên đang ăn cơm, anh vừa đổi giày vừa nói: "Trễ như vậy mới ăn cơm."
Giang Nguyên vừa muốn nói là ăn khuya, Lý Kế Hựu đã thò đầu ra nói: "Ăn cái gì đó? Cho cậu một chén với."
Buổi tối Lý Kế Hựu rất ít khi tới chỗ bọn họ, Giang Nguyên thấy hơi lạ: "Sao cậu lại tới đây?"
Lý Kế Hựu đổi dép dùng một lần, quen cửa quen nẻo chạy vào phòng bếp, từ trong bếp nói vọng ra: "Có chuyện muốn nói với các cháu."
Lý Kế Hựu cầm chén đũa đi ra, gắp một đũa khoai tây sợi xào, nói: "Cậu nhận được tin tức, nói ngày 20 tháng 9 là công ty Tinh Nhạc cũng cho một nhóm nhạc nam hai người ra mắt."
Giang Nguyên không quá quen thuộc với mấy công ty này: "Hình như cháu đã nghe danh Tinh Nhạc."
"Dĩ nhiên là cháu đã từng nghe rồi." Lý Kế Hựu nhai khoai tây sợi, lúng búng nói: "Trước kia, Tinh Nhạc là lò đào tạo idol lớn hơn cả M&M."
"Nhưng từ khi cháu xuất hiện, M&M đã hoàn toàn đè bẹp Tinh Nhạc."
Lý Kế Hựu nuốt khoai tây sợi xuống, nghĩ đến cái gì đó: "Bạn của cậu ở công ty Tinh Nhạc nói, cháu là kẻ thù chung của toàn bộ Tinh Nhạc đó, miễn là ai nhắc tới cháu cũng đều giận đến nhe răng."
Lúc này, Lục Viễn ngồi vào bên cạnh Giang Nguyên, anh đang cầm một ly nước cam lạnh.
Giang Nguyên liếc anh một cái mới hỏi Lý Kế Hựu: "Tại sao vậy ạ?"
"Sếp của Tinh Nhạc ngày nào cũng ép bọn họ đào tạo ra một idol có thể cạnh tranh với cháu, nhân viên cả công ty bị ép đến sắp điên, nhắc tới cháu đều thấy ngứa răng."
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyên nghe được chuyện này, cậu thầm nghĩ– chẳng trách kiếp trước cậu bị giậu đổ bìm leo, thì ra cậu bị ghét ở mọi nơi mà không hề biết.
Lý Kế Hựu vừa ăn vừa nói: "Hai người mới này của Tinh Nhạc, nghe nói có một người là ABC mới từ nước ngoài về, thành thạo các loại nhạc cụ. Còn người kia mới 17 tuổi, ngoại hình và khả năng vũ đạo đều là hạng nhất. Dám ra mắt cùng ngày với chúng ta, xem ra Tinh Nhạc tương đối có lòng tin với họ.”
Giang Nguyên nói: "Nghe có vẻ rất giỏi."
Lý Kế Hựu vui vẻ: "Cháu không lo lắng chút nào sao?"
"Ca khúc do cháu viết rất hay mà." Giang Nguyên ước tính: "Tối thiểu cũng có thể bán hơn 500.000 bản."
Hiện tại, thị trường đĩa nhạc ế ẩm, có thể bán hơn 500.000 bản là đã có thể đứng đầu năm rồi.
Lý Kế Hựu gặm sườn vang lên tiếp rốp rốp: "Công ty cũng ước tính tương đương vậy. Hơn nữa một tháng sau, "Thời thanh xuân" cũng sẽ chiếu, có thể mang lại lượng tiêu thụ không ít."