Quả nhiên, biếи ŧɦái đúng là biếи ŧɦái, đáng ghét không giới hạn.
Giang Nguyên im lặng vòng qua người Cố Dịch Minh.
Cố Dịch Minh đi theo phía sau Giang Nguyên, cách khoảng nửa bước chân: "Nguyên Nguyên à, năm ngoái cậu nghỉ học, năm nay có muốn đi học lại không?"
Giang Nguyên bịt tai không nghe, đi nhanh hơn.
Cố Dịch Minh vẫn cứ đi sau cậu nửa bước, tự nói một mình: "Dưới trướng Cố thị có một trường trung học tư thục, nếu cậu muốn đi học, tôi sắp xếp cho cậu."
Giang Nguyên chạy thẳng tới thang máy, cửa vừa mở, cậu đã vọt vào trong rồi nhấn nút đóng cửa lại.
Cố Dịch Minh lấy tay ngăn lại, nhưng anh ta không vào thang máy, chỉ cong môi cười: "Nguyên Nguyên biết không, cảnh chúng ta thân mật trò chuyện mới vừa rồi đã bị phóng viên chụp được rồi. Tôi rất muốn tự giữ lấy bức ảnh đầu tiên của chúng ta, đóng khung treo lên, nhưng tung ra ngoài cho mọi người biết quan hệ giữa chúng ta không tệ thì hình như cũng tốt đấy nhỉ."
Giang Nguyên không thèm nhấc mí mắt lên.
Cậu không sợ scandal tình ái, so với những "tư liệu đen" khác của cậu, cái này đúng là không đáng nhắc tới.
"Nguyên Nguyên của tôi thật thông minh, biết là tôi đang lừa cậu." Cố Dịch Minh tiếp tục cười nói: "Sao tôi có thể để cho những kẻ thấp kém đó chụp lén cậu được chứ."
Cuối cùng, Giang Nguyên cũng mở miệng: "Tôi là của tôi, anh đừng có nhận bừa, nghe thật buồn nôn."
Cố Dịch Minh cười ẩn ý: "Tốt nhất cậu nên là của chính cậu thôi, nếu cậu thuộc về người khác, tôi sẽ ghen đó."
Giang Nguyên lười nói nhảm với Cố Dịch Minh, cậu nhấc chân lên muốn đá vào chân giữa của anh ta.
Quả nhiên, Cố Dịch Minh lui về sau theo bản năng, Giang Nguyên lanh tay lẹ mắt nhấn nút đóng cửa.
Cửa thang máy khép lại, thế giới yên tĩnh. Giang Nguyên thầm nghĩ, quả nhiên muốn đối phó biếи ŧɦái thì ngôn từ đúng là không đủ, trực tiếp hành động mới thực tế.
Buổi họp báo ở lầu 2, Giang Nguyên ấn số 2.
Đồng thời trong đầu cậu lại vang lên câu nói của Cố Dịch Minh
"Tốt nhất cậu chỉ thuộc về chính cậu, nếu cậu thuộc về người khác..."
Thuộc về người khác?
Cậu đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, sau này sẽ không dây dưa nữa, cho nên...
Lục Viễn!
Giang Nguyên trừng to mắt, chẳng lẽ tên biếи ŧɦái chết tiệt đó biết chuyện Lục Viễn yêu thầm cậu?!
Đing.
Cửa thang máy mở ra.
Ánh đèn flash thi nhau lóe sáng làm không gian trong thang máy cũng sáng lên.
Giang Nguyên không hề chớp mắt, cậu nhanh chóng bỏ qua chuyện riêng, bật trạng thái làm việc lên.
*
Trong buổi họp báo, phóng viên hoàn toàn không để ý đến chuyện của app Chống lừa đảo.
Bọn họ chỉ chú ý đến một vấn đề ----
Tại sao Giang Nguyên lại phải đóng vai nam ba trong phim "Thời thanh xuân."
Ở nơi này, chỉ cần là ngôi sao hơi nổi tiếng hoặc có công ty lớn hậu thuẫn, không diễn vai chính thì cũng phải là khách mời đặc biệt, hoặc tệ nhất cũng phải là khách mời.
Đỉnh lưu Giang Nguyên lại đóng nam ba, các phương tiện truyền thông cũng dứt khoát tùy cơ hành động.
Sắc mặt của chủ nhiệm Vương đã không tốt lắm.
Giang Nguyên suy nghĩ một chút.
Mình cũng không thể lấy tiền quảng bá mà không làm gì.
Cậu chủ động chuyển hướng về chủ đề chính của buổi họp báo: "Tôi có thấy một cái bình luận trên Weibo, hỏi là tại sao lại chọn tôi quảng bá app Chống lừa đảo."
Phóng viên lập tức hỏi: "Cậu còn đọc bình luận Weibo nữa à?"
"Trước kia thì không đọc cái nào cả." Giang Nguyên thầm đếm 2 giây: "Bây giờ thì có thể đọc được khoảng một phần nghìn."
Giang Nguyên cảm thấy hơi áy náy: "Gần đây bận quay phim, chuẩn bị đĩa đơn, còn phải quảng bá app nên thời gian không đủ, nếu rảnh thì tôi cũng tranh thủ đọc."
Cậu nói một câu là có thể tuyên truyền được cả ba tài nguyên gần đây của mình.
Chủ nhiệm Vương thấy Giang Nguyên đã kéo đề tài trở lại, sắc mặt cũng dịu đi không ít.
Một phóng viên khác hỏi: "Cậu vẫn chưa giải thích tại sao cậu lại nhận quảng cáo cho app Chống lừa đảo."
Giang Nguyên nói: "Tôi từng bị lừa."
Cậu vừa nói lời này, hiện trường buổi họp báo y như lúc bỏng ngô bị nổ tung vậy, tất cả phóng viên đều mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.
Ánh đèn flash sáng lóa mắt, trên bục, trừ Giang Nguyên ra, những người khác đều bị chói đến nhắm cả mắt vào.
Nụ cười của Giang Nguyên không đổi, cậu kể sơ qua nguyên nhân cậu đi tìm thầy bói rồi tập trung vào quá trình bị lừa.
Nghe Giang Nguyên tự bạch việc bị lừa, các phóng viên đều sợ tới ngây người.
Đã thấy qua việc tự bôi đen bản thân, nhưng lại chưa từng thấy ai như Giang Nguyên hoàn toàn không xem họ là người ngoài như vậy.
Giờ khắc này, các phóng viên như thấy được KPI, thấy được tiền thưởng cuối năm trước mắt.
Trước kia, bọn họ thấy Giang Nguyên là phiền phức nhất, cảm thấy cậu chảnh chó không phù hợp để phỏng vấn, cơ bản là không thu được tin gì thú vị. Để có lượng truy cập, họ chỉ có thể bịa vài tư liệu đen không có căn cứ.