Một đôi giày vải màu nâu xuất hiện ngay trong tầm mắt của Giang Nguyên.
"..."
Thật mất mặt quá...
Giang Nguyên không muốn ngẩng đầu lên. Lục Viễn vừa đưa tay về phía cậu, cậu đã lập tức đứng dậy, tiện thể đỡ cả chiếc xe đạp lên, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, giành nói trước: "Hình như phanh của chiếc xe này có vấn..."
Giây tiếp theo, giọng Lục Viễn vang lên: "Có sao không?"
Giang Nguyên như rơi vào sương mù, ngẩng đầu hỏi lại: "Cái gì?"
Lục Viễn nhìn vào bàn tay cậu đang nắm chặt chiếc xe: "Mu bàn tay."
Giang Nguyên cúi đầu xuống nhìn theo tầm mắt anh, chớp mắt mấy cái: "Ồ, trầy da."
Hai bàn tay của cậu đã bị ma sát đến rách hết cả da, còn có mấy vết xước đang rướm máu.
Giang Nguyên cũng không thèm để ý, thản nhiên ngẩng đầu: "Không sao, đi thôi."
Cậu đang định đẩy xe cho Lục Viễn thì chợt nhớ tới lời mình vừa bịa ra, vội vã chuyển hướng, tự lẩm bẩm như thật: "Chiếc xe này phanh không ăn, đổi chiếc khác thôi."
Lục Viễn không lên tiếng, Giang Nguyên lập tức tìm đại một chỗ dựng xe, rồi lại dắt một chiếc xe đạp khác ra.
Giang Nguyên dừng xe lại, chủ động đứng ra phía sau, vờ lơ đãng ngắm trời ngắm mây chờ Lục Viễn ngồi lên phía trước.
Lúc này, bỗng có một mùi thơm bay vào mũi cậu, có một thứ nóng hổi được nhét vào tay Giang Nguyên, là một ly latte dừa.
Giang Nguyên nghiêng đầu, Lục Viễn đã leo lên xe đạp, đôi chân dài chống lên mặt đất, đưa lưng về phía cậu: "Đi, về nhà thôi."
Giang Nguyên ngẩn người, về nhà? Về? Nhà? Nhà... Cậu mất mấy giây phản ứng, vội vàng leo lên xe: "Ừm ừm."
Đường phố lúc nửa đêm im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng gió phất qua gò má, áo sơ mi của Lục Viễn bị thổi phồng lên, thỉnh thoảng sẽ quét qua chóp mũi của Giang Nguyên.
Ánh đèn đường rọi vào hai người chiếu ra hai cái bóng, một cao một thấp dựa vào nhau thật sát.
Giang Nguyên uống một ngụm latte– ấm áp, đây là nhiệt độ cậu thích nhất.
Còn ly của Lục Viễn đang treo trên xe, nhẹ nhàng lắc lư.
Giang Nguyên quang minh chính đại nhìn chằm chằm sau lưng Lục Viễn, mấp máy miệng mấy lần mới nói: "Cà phê bao nhiêu vậy? Tôi chuyển lại cho anh."
Giọng Lục Viễn bị gió thổi đứt quãng: "Không cần đâu, tôi mời cậu."
"Không được." Giang Nguyên lắc đầu: "Hôm nay anh đã giúp tôi rồi, không thể để anh mời nữa."
Lục Viễn cong khóe miệng: "Vậy tôi càng phải mời cậu."
Giang Nguyên không hiểu: "Hả?"
"Cậu cho tôi ở nhờ, còn giúp tôi đón Đinh Đinh, cậu đã giúp tôi rất nhiều."
Giang Nguyên sốt ruột buông ly: "Nếu muốn tính như vậy, vậy phải tính cả việc anh đưa tôi đi bệnh viện nữa."
Lục Viễn: "Vậy thì huề, lần này tôi mời, lần sau đến lượt cậu."
Giang Nguyên tính toán một hồi, hai ly cà phê cũng không tốn bao nhiêu, cậu mời anh đi ăn một bữa đại tiệc thì sẽ tốn nhiều tiền hơn.
Giang Nguyên lập tức gật đầu: "Anh muốn ăn gì? Ngày mai tôi mời." Cảm thấy còn chưa đủ, cậu nói thêm: "Tôi mời anh ăn một tuần, một tháng!"
Lục Viễn vui vẻ: "Cậu mời một năm cũng được."
"Được!" Giang Nguyên đồng ý.
Cậu mời Lục Viễn ăn cơm suốt một năm, vậy thì Lục Viễn có thể tiết kiệm không ít tiền, vậy thật tốt!
Cậu đưa tay ra nắm lấy áo Lục Viễn, nghiêm túc nói: "Nói rồi thì không được đổi ý đó!"
Lục Viễn dở khóc dở cười, anh lắc đầu như không biết làm sao, nói: "Cậu tiêu tiền như rác vậy."
Giang Nguyên không nghe rõ, cậu ngửa đầu uống hết cà phê, nghiêng về phía trước một chút: "Anh mới vừa nói gì vậy?"
"Tôi nói." Lục Viễn quẹo vào tiểu khu, trong giọng nói chứa đầy ý cười: "Cậu rất hào phóng."
Giang Nguyên không đáp.
Lục Viễn nói sai rồi, cậu không hề hào phóng. Đời trước, cậu hào phóng với tất cả mọi người, đời này, cậu chỉ hào phóng với một mình Lục Viễn.
Trở lại chỗ ở, Lục Viễn vào trước mở đèn, sau đó đến cạnh tủ lấy đồ.
Giang Nguyên vào sau, thay dép xong, cậu duỗi cánh tay đau nhức ra, chuẩn bị đi tắm trước.
Lúc này, Lục Viễn xách hộp y tế qua, anh không nói tiếng nào, chỉ kéo cậu qua ghế sô pha ngồi xuống.
Giang Nguyên bị kéo đến ghế sô pha, vẻ mặt mờ mịt: "Làm gì vậy?"
Lục Viễn hất cằm ý bảo nhìn vào mu bàn tay cậu: "Cho dù không đau cũng phải xử lý vết thương, nếu bị nhiễm trùng thì phiền lắm."
Anh đặt hộp y tế lên bàn trà, mở nắp, lấy tăm bông, thuốc đỏ và thuốc bôi ngoài da ra.
Giang Nguyên: "..."
Lục Viễn thương cậu quá! Chỉ bị trầy da mà đã gióng trống khua chiêng như vậy rồi.
Nếu anh biết cậu còn luyện múa, quay cảnh võ thuật, sụn chêm(*) và eo thường xuyên bị thương, vậy chẳng phải Lục Viễn sẽ phải sụp đổ luôn sao...
(*)Sụn chêm: hình lưỡi liềm, được ngăn cách ở bao hoạt dịch, thường có ở khớp gối, cổ tay.
Có một lần ngã ngựa, Giang Nguyên tưởng mình bị liệt luôn.
Cứ thế, những vết thương sau này, cậu chỉ thấy như gãi ngứa thôi.
Chẳng qua thấy dáng vẻ Lục Viễn đang cẩn thận thoa thuốc cho mình, Giang Nguyên cũng không rút tay về.
Khóe mắt cậu liếc về phía Lục Viễn, anh mở nắp lọ thuốc đỏ, nhúng tăm bông vào nước thuốc, sau đó nâng tay cậu lên, nhẹ nhàng thoa thuốc vào chỗ bị trầy. Giang Nguyên không hề thấy đau chút nào.
Lục Viễn kẽ cúi đầu lộ ra sống mũi vừa cao vừa thẳng, anh nhanh chóng nói: "Đau thì nói."
Giang Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi đâu mỏng manh như người giấy đâu, cái này không đau chút nào."
Lục Viễn nghe vậy bèn cong môi: "Vâng, cậu không đau, là tôi nhìn thấy mà đau thay."
"!"