Mỗi Thế Giới Đều Bị Vai Chính Ngủ Tới Ngủ Lui

Quyển 1 - Chương 3: Xuyên thành phượng hoàng nam bị bệnh được vợ là thầy giáo chăm sóc, "Vận động một chút, đổ mồ hôi sẽ chóng khỏe lại" (phần 3)

""Em vừa mới bệnh nặng một trận, cả người không có sức, không cầm được chén cháo, sẽ gặp rắc rối, để anh làm cho."" Lâm Tri Dịch ôn hòa cười một tiếng, nhìn gương mặt ửng đỏ của Tô Mộc như con mèo con ướt sũng đang cầu xin được chạm vào, bỗng nhiên không nhịn được muốn thử sờ lên đầu Tô Mộc.

"A——"" Tô Mộc vừa mới chuẩn bị nói gì đó, nhưng mà vừa mới há miệng a một tiếng thì giây tiếp theo đã bị nhét thêm một muỗng cháo vào miệng, hệt như một đứa trẻ.

Mặt Tô Mộc đỏ bừng.

Lâm Tri Dịch tựa hồ rất thích cảm giác đút cho cậu từng muỗng từng muỗng một, thỉnh thoảng còn đưa tay ra lau lau miệng cho Tô Mộc một chút.

Chỉ là...

Tô Mộc cảm thấy có chút kỳ lạ, rõ ràng cốt truyện đã đề cập đến nhân vật chính là một người mắc bệnh khiết phích, không đơn thuần là khiết phích thông thường mà còn về mặt tinh thần, hiếm khi sẵn sàng tiếp xúc tay chân với những người mà anh không chấp nhận, nhưng vừa rồi lau miệng cho cậu không dùng khăn giấy, mà là dùng ngón tay cái không ngừng xoa xoa nhào nặn cánh môi cậu...

Nuốt nước miếng một cái, Tô Mộc quay đầu đi: ""Tôi... Tôi no rồi.""

Khi chết, Tô Mộc chỉ mới mười bảy tuổi, một tuần sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc là sinh nhật của cậu, mà Tô Mộc lại chết trước ngày sinh nhật của mình một ngày, sau đó mới bị ràng buộc với hệ thống.

Hơn mười mấy năm qua, trong mắt Tô Mộc không có gì ngoài học tập, cực kỳ ngoan, hoàn toàn không có khả năng yêu sớm, đối với một ít tiếp xúc mập mờ, Tô Mộc không thể nào quen được mà đỏ mặt tim đập.

""No thật chưa? Vậy anh ăn phần còn dư lại nhé?"" Lâm Tri Dịch nhíu mày.

Ánh mắt trong veo, sắc mặt đỏ ửng, nếu không phải ngoại hình dáng dấp giống y như đúc thì Lâm Tri Dịch thậm chí còn hoài nghi Tô Mộc bị lừa...

Não cháy hỏng rồi?

""Hả?"" Tô Mộc cứ như vậy một lát, ngay sau đó nhìn Lâm Tri Dịch dùng chén và muỗng vừa nãy cậu mới dùng để húp cháo rồi múc một muỗng cháo, đưa lên miệng, chậm rãi nhấp một miếng: ""Đó là chiếc muỗng vừa rồi tôi dùng...""

""Giữa vợ chồng không cần phân biệt rõ ràng như vậy."" Lâm Tri Dịch giống như có chút kỳ quái nhìn Tô Mộc: ""Hay là, em không thích?""

""Không có, tôi... Tôi thích..."" Bị ánh mắt như vậy nhìn, như thể cậu là một học sinh được gọi lên để trả lời câu hỏi của giáo viên, Tô Mộc theo bản năng trả lời lại.

Thấy rõ trong ánh mắt của Lâm Tri Dịch chợt lóe lên một ý cười.

Tô Mộc có hơi tủi thân, còn có chút tức giận chính mình, Lâm Tri Dịch giống như đang khi dễ cậu, còn cười cậu nữa...

""Anh cũng thích."" Lâm Tri Dịch đặt cháo sang bên cạnh, chậm rãi cúi đầu, phá vỡ khoảng cách tương kính như băng* ngày thường của hai người, chóp mũi kề sát chung một chỗ, hơi thở cũng quẩn quanh hòa vào nhau.

(*Chỉ mối quan hệ giữa hai vợ chồng đã lạnh nhạt)

""Cái... Cái gì?"" Tô Mộc nuốt nước miếng, có hơi bối rối né tránh ánh mắt của Lâm Tri Dịch.

Mà Lâm Tri Dịch lại lơ đãng cười một tiếng: ""Vận động chút đi, để em đổ mồ hôi thì sẽ khỏe lại nhanh hơn.""