Chương 23
Edit : Kim NCBeta : Vô Phương
Tới gần trưa, em gái thứ hai Hạnh Hoa và thứ ba Đào Hoa cũng lần lượt kéo nhau về. Đào Hoa mang theo chồng và con trai mới tròn một tuổi đến. Hạnh Hoa thì chỉ có một mình trở về, cô nói là mẹ chồng cô hai ngày nay không được khỏe, nên chồng cô không an tâm phải nhà trông nom. Sắc mặt cha Hà Hoa sau khi nghe Hạnh Hoa nói vậy không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chị em cả năm không gặp mặt, lúc này cùng tụ họp lại thân thiết kéo tay trò chuyện mãi không thôi. Lớn lên cùng một thôn, Hạnh Hoa và Đào Hoa đều biết Trường Sinh ngốc nghếch, cung kính gọi hắn một tiếng anh rể, nhưng hắn không để ý tới họ, hai người cũng không nói thêm gì. Chồng Đào Hoa là Xuân Lai cũng đã nghe Đào Hoa nhắc qua về chuyện Trường Sinh, nên thấy dáng vẻ ngây ngốc ngẩn ngơ của hắn cũng không thấy lạ.
Đại Bảo chạy tới nhà cha vợ tương lai chúc tết cũng đã trở về, lúc này trong nhà càng ồn ào náo nhiệt hơn. Được chào đón nhất là con của Đào Hoa, người này ôm một cái, người kia thơm một cái, nhóc con cũng không sợ người lạ, ai bế cũng không khóc, còn hớn hở cười khanh khách, ngay cả mặt cha Hà Hoa cũng giãn ra nở nụ cười tươi rói.
Hà Hoa ôm bé con vào lòng, tiến đến trước mặt Trường Sinh. Vẻ mặt Trường Sinh ngạc nhiên nhìn bé con trong lòng Hà Hoa, mắt dính chặt lấy bé con không rời, chờ tới khi người khác tới bế đi rồi, ánh mắt của hắn vẫn còn ngây ngẩn dõi theo một lúc lâu.
Ngồi chơi quây quần một hồi, mẹ Hà Hoa liền đứng dậy đi sắp xếp nấu cơm trưa, mọi người đương nhiên chia ra ba tốp: mẹ Hà Hoa và ba chị em Hà Hoa cùng vào trong bếp nấu cơm, cha Hà Hoa, Đại Bảo và Xuân Lai ở trên nhà trò chuyện, còn Trường Sinh và Tiểu Bảo thì ở trong sân cùng đắp người tuyết.
Hà Hoa ngồi ở cạnh cửa bếp nhóm lửa, nhân lúc mẹ cô và các em không để ý liền ngoái đầu ra ngoài nhìn xem, thầm nghĩ may là trong nhà có Tiểu Bảo còn có thể nói được vài lời với Trường Sinh, cùng chơi với hắn, nếu không hắn chắc chắn sẽ quanh quẩn bên cô, nếu thế khiến cô thực sự không biết làm thế nào.
Mẹ Hà Hoa và mấy cô con gái tán gẫu về việc nhà, từ chuyện con Đào Hoa xinh đẹp đáng yêu ra sao, hết sức tự nhiên chuyển tới vấn đề Hà Hoa và Hạnh Hoa cũng nên sớm sinh con cái đi.
“Việc quan trọng nhất trong đời của một người phụ nữ là sinh con, con trai hay con gái đều được, chỉ cần sinh một đứa con thì lúc ấy mới được xem là làm tròn bổn phận của người vợ, bản thân mình cũng có hy vọng…” Mẹ Hà Hoa vừa nhặt rau vừa nói: “Các con xem, hai đứa đều là chị lớn, lại để cho em gái vượt mặt trước rồi kìa, hai đứa nên nắm chắc cơ hội, mau sinh cháu cho mẹ đi, mẹ thấy tốt nhất là tầm giờ sang năm, mỗi đứa ôm một đứa trở về là tốt nhất, khi đó Đại Bảo cũng thành thân rồi, chưa biết chừng vợ nó còn mang thai nữa ấy chứ, khi đó chúng ta sẽ đón năm mới thật náo nhiệt!”
Đào Hoa cười khanh khách: “Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa, em dâu còn chưa vào nhà, mẹ đã mong có cháu nội bế rồi kìa.”
Mẹ Hà Hoa phủi phủi tay, mở nồi ra nhìn nhìn cười đáp: “Mẹ từng này tuổi rồi, không mong cháu chắt thì mong cái gì chứ? Mẹ luôn hy vọng các con đều sống tốt cả.”
Hà Hoa và Hạnh Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, đều làm bộ cười nhẹ, cụp mắt xuống dường như có chút suy tư.
Mẹ Hà Hoa đang nói thì trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, một lúc lâu cũng không dứt, Đào Hoa thấy thế không khỏi thầm oán giận: “Ôi Xuân Lai, vắng vợ một chút đã không xong.”
Mẹ Hà Hoa bảo: “Đàn ông tất nhiên là không chăm lo được con cái rồi, chắc thằng bé đói bụng nên khóc đó, con mau vào bế nó đi.”
Đào Hoa lau tay lên nhà lớn bế con. Mẹ Hà Hoa lại quay ra nói với Hà Hoa và Hạnh Hoa: “Hai con cũng lên nhà nghỉ ngơi đi, lâu rồi không về nhà, vào nhà trò chuyện với cha các con đi, cứ để mẹ làm là được rồi.”
Hà Hoa và Hà Hạnh cương quyết ở lại bếp giúp mẹ, mẹ Hà Hoa lại đuổi hai người lên nhà mấy lần nữa, cuối cùng Hà Hoa đành bảo Hạnh Hoa lên nhà giúp Đào Hoa trông em bé, còn mình thì ở lại giúp mẹ, nói trông trẻ con là mệt nhất, e là một mình Đào Hoa trông không nổi, làm phiền tới cánh đàn ông trò chuyện. Hạnh Hoa thấy chị gái bảo vậy thì hình như có chuyện riêng cần nói với mẹ, liền vâng dạ lên nhà.
Thấy Hạnh Hoa đã đi xa, Hà Hoa quay sang nói với mẹ cô: “Mẹ, con nghe cha nói gần đây thân thể mẹ không khỏe? Lại bị ho nữa sao ạ? Sao không nói cho con biết?”
Mẹ Hà Hoa bảo: “Có gì to tát đâu, trời lạnh nên cảm chút thôi, cũng đã tới chỗ thầy Chu lấy thuốc, mẹ đã uống hai thang thuốc rồi, không có chuyện gì đâu.”
Hà Hoa lo lắng: “Được vậy thì tốt, nếu mẹ bị bệnh thì nhất quyết không được giấu chúng con, nói ra sớm thì sẽ trị khỏi sớm hơn, đừng để lâu khiến bệnh nặng quá. Giống như bà nội con bị bệnh kéo dài lâu quá thành ra nguy hiểm, may mà thầy Chu quen biết một thầy thuốc giỏi có thể trị được, nếu không có chuyện rồi, nhà chúng ta không thể dẫm lên vết xe đổ đó được. Nhìn vào nhà chúng ta tuy rằng cha là trụ cột, nhưng bên trong sao có thể thiếu được mẹ, nên mẹ cũng không thể để bản thân mình xảy ra chuyện gì được.”
Mẹ Hà Hoa vui mừng cười nói: “Mẹ biết rồi, có các con hiếu thuận, mẹ còn phải hưởng phúc vài chục năm nữa. Còn chờ mong các con sinh con đẻ cái, Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, mẹ còn phải kiên cường, giữ cho thân thể khỏe mạnh để còn cưới vợ cho nó, chờ nó sinh cháu nội cho mẹ chứ! Sao có thể để bản thân dễ dàng bị bệnh cơ chứ? Thật sự không sao đâu, con không phải lo.”
Hà Hoa nghe mẹ nói vậy mới yên tâm, lại nghĩ tới Tiểu Bảo bây giờ vẫn còn chảy nước mũi chạy quanh thôn, cô tưởng tượng cảnh Tiểu Bảo chảy nước mũi cưới vợ, cảm thấy rất buồn cười, không khỏi cười cười.
Mẹ Hà Hoa lại bảo: “Cha con nói vậy đâu phải là nói cho mẹ đâu, rõ ràng là bản thân ông ấy nhớ con thì có. Con đừng thấy ông ấy ngày thường mặt sưng mày xỉa với các con mà buồn giận, dù sao cũng là con gái ruột của mình, sao có thể không lo không nhớ cơ chứ? Nửa năm này con về nhà lần nào cũng không lên nhà thăm ông ấy, ông ấy thấy thế nên giận con đó.”
Hà Hoa sửng sốt, nghĩ ngợi, cúi đầu không nói gì.
Mẹ Hà Hoa nói tiếp: “Trong mấy chị em các con, ông ấy thương nhất là Đại Bảo thì không tính, tiếp theo chính là con. Mặc dù con là con gái nhưng rốt cuộc thì vẫn là đứa con đầu lòng của ông ấy, người ta bảo trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có điều đứa con đầu trong lòng cha mẹ thường khác biệt chút, chăm lo dốc lòng dốc dạ hơn so với mấy đứa còn lại … Mấy năm nay con làm lụng đủ thứ việc trong nhà, trong lòng cha mẹ đều biết cả, còn khiến con trễ việc lập gia đình, trong lòng mẹ hiểu hết, cha con ông ấy cũng nào phải trái tim sắt đá gì đâu, đều nhìn thấy hết sự vất vả của con … Cha con không phải không thương con, mà là … Khụ..khụ… Tính ông ấy xưa giờ đã vậy rồi, lúc tốt tính thì đối xử với người ta như cho uống mật vậy, lúc tính xấu nổi lên chỉ khiến người ta hận tới mức không thể lấy dao chém …. Ông ấy chính là người như vậy, con đừng hận ông ấy…”
“Mẹ…” Hà Hoa ngắt lời mẹ cô, trong lòng chua xót, đôi mắt phiếm hồng, cúi đầu giả vờ, nói: “Mẹ nói vậy là sao chứ, làm gì có con gái nào lại hận cha mình? Còn bảo khổ với mệt gì nữa … Nếu mà muốn tính thì chẳng phải bắt đầu là cha mẹ sinh con ra, lại nuôi con lớn tới chừng này, không phải con còn làm cha mẹ vất vả hơn sao? Hơn nữa bây giờ con rất ổn, Trường Sinh chỉ có tính sợ người lạ, trước mặt mọi người không dám nói lời nào, chứ ở nhà cũng giống như người bình thường, cũng rất biết thương con, con không cảm thấy khổ hay vất vả gì….”
Trầm mặc một lát, mẹ Hà Hoa đưa tay lên lau khóe mắt: “Không nói cũng không sao, mẹ biết Trường Sinh là thằng bé tốt, mẹ thấy được mà … Khụ, mẹ là muốn nói tới cha con, sau này con hãy thường xuyên về nhà thăm ông ấy. Cha con là hạng người cố chấp, cho dù sét đánh đỉnh đầu vẫn cứng đầu sống chết không khom lưng, bắt ông ấy nói những lời dịu dàng thì đối với ông ấy còn kinh khủng hơn cả lấy dao xẻ thịt của ông ấy. Nếu như không phải ông ấy thật sự nhớ con, thì hôm nay cũng sẽ không nói mấy lời kia đâu.”
Hà Hoa cúi đầu nhóm lửa, gật gật đầu đáp: “Con biết rồi, sau này con sẽ thường xuyên về nhà, nào phải con không muốn hiếu thuận trước mặt cha, mà con sợ sẽ chọc cha giận. Trường Sinh thường không thích quan tâm để ý đến ai cả, lại hay ngốc nghếch, huynh ấy thật sự không phải cố ý bất kính với cha mẹ mà trước giờ đã như vậy, con sợ cha nhìn thấy huynh ấy sẽ giận…”
Mẹ Hà Hoa nói: “Khụ, trên đời này làm gì có cha vợ nào vừa nhìn con rể đã thuận mắt đâu. Con xem Xuân Lai đấy, nó là con rể do chính cha con chọn đấy, thế mà lúc đầu đến ông ấy chẳng phải vẫn mắt trợn trừng, không vừa mắt đó thôi? Bây giờ không phải cũng ngồi cùng một bàn trò chuyện hòa thuận đó sao? Chuyện cha vợ trừng mắt cũng không phải dần dần biến mất đó sao, Xuân Lai cũng đâu phải loại miệng ngon lưỡi ngọt gì, nhưng cha con thích ăn gì, thích nghe gì, Xuân Lai là người ngoài sao biết được cơ chứ? Còn không phải do Đào Hoa nói cho nó biết à. Với tính tình cha con là phải thuận theo, dần dần rồi ông ấy cũng đổi nết, dễ chịu hơn …”
Hà Hoa lại ném mấy cây củi nhỏ vào bếp, giống như con gái nhỏ làm nũng với mẹ, mếu máo nói: “Mẹ cho rằng con không dạy bảo Trường Sinh sao. Trước khi đi con nói bao nhiêu lần về nhà phải thế này thế kia, bắt huynh ấy phải mở miệng. Nhưng vừa vào nhà huynh ấy liền biến thành câm điếc, bảo huynh ấy không phải tên ngốc cũng chẳng ai thèm tin!”
Mẹ Hà Hoa bảo: “Sao lại nói vậy chứ, cái gì mà ngốc với không ngốc, người thật thà có gì xấu … Không nói thì làm vậy, mẹ thấy sức của Trường Sinh ở thôn mình có mấy người theo kịp nào. Con bảo nó nếu rảnh rỗi thì chạy tới đây gánh nước, chẻ củi, mấy việc đó cũng không mất nhiều công sức lắm. Cha con cũng không phải loại người không phân biệt được phải trái đúng sai, ai đối xử tốt với ông ấy ông ấy không biết chắc? Nhưng ông ấy là muốn thể diện, chỉ cần có người khen ông ấy có phúc, có con rể dốc sức làm việc giúp ông ấy, thì con xem ông ấy làm cha vợ còn không vui à? Nếu ngày nào cũng xuất hiện trước mặt ông ấy, cho dù ông ấy có mắng thì cũng chỉ mắng một hai lần, sao có thể ngày nào cũng mắng được cơ chứ? Sau này càng về lâu dài, ông ấy ghét bỏ mắng nhiếc cũng mệt, cũng chán, đợi cho ông ấy quen nhìn thấy Trường Sinh rồi thì sẽ thay đổi, đối xử cũng khác thôi. Con người mà, lâu dần sẽ thành thói quen, đến lúc đó không phải người một nhà cũng thành một nhà, Trường Sinh cũng thế, mẹ không tin sau này nó không mở miệng gọi được một tiếng “Cha”.”
Hà Hoa mở to mắt nghe mẹ nói tới sửng sốt, ngây người một lúc lâu sau mới đưa tay sờ sờ bụng mẹ cô, chẹp chẹp miệng khen: “Mẹ à, con gái còn không biết, trong bụng mẹ giấu không ít kiến thức nha.”
Mẹ Hà Hoa cười một tiếng, vỗ tay Hà Hoa, thở dài: “Kiến thức cái gì, mẹ là người từng trải, đều là tự lần mò, lăn lộn cuộc sống tích thành… Con cứ thử sống cùng một người quá nửa đời người thì sẽ rõ, tính nết không hiểu rõ như lòng bàn tay mới là lạ … Cuộc đời mẹ đã giao phó hết cho cha con, tốt hay xấu gì cũng đều là ông ấy…Có đôi khi thật sự khiến cho mẹ hận tới ngứa răng ngứa lợi, nhưng cuối cùng ngẫm nghĩ lại, không quan tâm thì sẽ thế nào, nửa đời người còn lại đều ở đây, nếu như thật sự không có ông ấy, cũng như là mất đi nửa cái mạng…”
Hà Hoa nghe giọng nói của mẹ nghèn nghẹn, đáy mắt hơi lảng tránh, chỉ sợ là bà lại nghĩ đến chuyện của mụ góa Trần, cô vội vàng vỗ vỗ vào đầu gối bà, cười tinh nghịch trêu đùa: “Sau này con không gọi mẹ là mẹ nữa, đổi thành gọi bằng sự phụ, có chuyện gì cũng sẽ chạy tới học hỏi sư phụ, chắc chắn sẽ đúng hết!”
Mẹ Hà Hoa bật cười vì cô, tươi cười bảo :”Con đừng có mà ba hoa, nhanh chóng sinh một đứa cháu ngoại cho mẹ bế. Đào Hoa ở xa quá, cả năm cũng về có vài lần, chờ Đại Bảo thành thân sinh cháu nội thì cũng phải vài năm nữa. Con và Trường Sinh nhanh chóng sinh con đi, bế tới trước mặt cha con, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui mừng, đến lúc đó nếu muốn bế cháu ngoại một cái còn phải nhìn sắc mặt Trường Sinh nữa, đến lúc đó ai mới là người phải lo lắng nào.
Hà Hoa cụp mắt cười cười, hơi ngượng ngùng gật gật đầu.
Mọi người cả ngày đều ở nhà họ Lý vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, buổi tối mấy cô con gái muốn ở lại nhà cha mẹ ngủ, nhưng lại không đủ giường, Vốn là nam nữ tách ra hai bên cũng có thể ngủ được, chỉ có điều Hà Hoa biết không có khả năng thuyết phục được Trường Sinh ngủ cùng với cha cô và Đại Bảo, liền nói với mọi người rằng cô và Trường Sinh về nhà ngủ, chừa lại cho mọi người hai chỗ trống ngủ thoải mái hơn. Lại nghĩ tới những lời mẹ cô nói với cô lúc trong bếp, lại cố ý lớn giọng bảo ngày mai hai người lại qua, dù sao cũng ở gần, ngày nào cũng có thể đến.
Khi Hà Hoa và Trường Sinh trở về nhà cũng đã khuya, hai người đều lau qua loa vài cái rồi chui vào túi ngủ. Hà Hoa nằm trên giường lăn qua lộn lại nhớ đến những lời ban ngày mẹ nói với cô, lại nghĩ tới đứa trẻ đáng yêu của Đào Hoa, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Cô nghiêng đầu nhìn nhìn Trường Sinh, ngơ ngẩn suy nghĩ một lát, trở người, thò tay tiến vào túi ngủ của Trường Sinh, chọc chọc nhẹ vào người hắn.
Trường Sinh quay đầu nhìn cô.
Cô hơi ngượng ngùng, cong miệng cười cười, không nói gì.
Trường Sinh ngạc nhiên trong chốc lát, lại thấy cô không nói gì, bèn quay đầu đi nhắm mắt ngủ.
Hà Hoa lại chọc chọc hắn: “Đừng ngủ, huynh quay lại đây, ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Trường Sinh mở mắt ra, nghiêng người nhìn cô.
Hà Hoa xốc chăn lên, chui vào trong túi ngủ của Trường Sinh, hỏi: “Huynh nói xem …con của Đào Hoa có đáng yêu không?”
“Hả?” Trường Sinh ngẩn người, Hà Hoa biết trong đầu hắn đại khái còn đang nghĩ xem Đào Hoa là ai. Cô bất đắc dĩ bĩu môi: “Bé con ấy, hôm nay ta còn bế bé con cho huynh xem mà, huynh thấy có đáng yêu không?”
Nhắc tới bé con, Trường Sinh giống như thực sự hứng thú đáp: “Ừm … Nó rất nhỏ nha … chỉ dài bằng cánh tay Hà Hoa thôi …Cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, tay cũng nhỏ xíu, chân cũng nhỏ, con chim nhỏ cũng rất nhỏ nữa nha…” Hắn nói xong còn vươn ngón tay cái của mình ra trước mũi quơ quơ bảo: “Còn không bằng ngón tay ta nữa…”
Hà Hoa phì cười một tiếng, lại nói: “Đối xử với nó thật tốt, nó sẽ lớn lên nhanh thôi.”
Trường Sinh gật đầu: “Ừ! Ta biết, trước kia ta cũng rất nhỏ, bà nội rất tốt với ta, thời gian trôi qua ta đã cao thế này, con chim nhỏ cũng lớn hơn.”
Mặt Hà Hoa lúc đỏ lúc trắng, không nhịn được vùi đầu vào ngực hắn cười khanh khách, lại thấy bản thân mình dường như bị chồng đùa giỡn, liền đưa tay lên lưng hắn nhéo một cái.
Cô cười chán xong cũng không ngẩng đầu, cọ có trán vào ngực Trường Sinh, nói: “Chúng ta cũng có một đứa con được không? Một bé con nho nhỏ, chúng ta sẽ thương nó, nuôi dưỡng nó thành cao lớn như huynh.”
Trường Sinh gần như là chẳng cần nghĩ ngợi đáp: “Được.” Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy Hà Hoa ra, ánh mắt chuyển xuống bụng của cô, rất thật thà nói: “Em bé chui vào trong bụng, bụng sẽ trở nên rất lớn, chứa em bé bên trong. Cô biến bụng lớn ra đi, lớn rồi mới có thể có con được.”
Hà Hoa đỏ mặt, ngượng ngùng nhỏ giọng nói:” Huynh phải bỏ vào trong mới có được…”
Trường Sinh giật mình, hiển nhiên là nghe không hiểu.
Hà Hoa nhìn hắn, xích xích lại gần, đưa tay ôm lấy hắn. Trường Sinh hơi sửng sốt một chút, chậm chạp nâng tay lên dừng giữa không trung, do dự không biết nên đặt tay ở đâu. Hà Hoa cầm tay hắn, nhẹ nhàng đặt ở trên lưng mình.
Hai người ôm ấp nhau, ngực dán sát vào nhau. Hà Hoa chậm rãi xích lại gần, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi Trường Sinh. Hắn không hề đáp lại, chỉ mở to mắt nhìn cô, cô lại tiến tới hôn thêm một cái nữa, dùng lại trong chốc lát rồi lùi lại, chờ đợi.
Bờ môi của hắn hơi mấp máy một chút, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng thật cẩn thận xích xích lại phía trước, hơi căng thẳng sợ hãi, học theo Hà Hoa khẽ chạm môi vào môi cô dừng một chút rồi rời đi, do dự một lúc rốt cuộc bắt đầu ép môi mình vào môi cô.
Vẫn chưa phải là hôn sâu, rất đơn giản chỉ là hai bờ môi chạm rồi dán chặt vào nhau, mềm mại, dịu dàng, trong đêm đông yên tĩnh, hai người bọn họ tim đập loạn nhịp, truyền đạt tình cảm mộc mạc chất phác nhất.
Một lúc lâu sau, Hà Hoa mở mắt ra, nhưng thấy Trường Sinh cũng mở mắt ra, ánh mắt nhìn cô có chút say mê.
Trái tim – giống như có người dịu dàng ve vuốt. Hà Hoa hít một hơi thật sâu, dựa vào l*иg ngực Trường Sinh, ôm chặt lấy hắn.
Cô muốn có con, nhưng lúc này lại không muốn phá vỡ cảm giác yên bình ngọt ngào này. Đêm nay cô muốn cứ lẳng lặng ôm hắn như vậy, cũng để cho hắn dịu dàng ôm chặt mình.