Ánh Trăng Phản Diện

Chương 7

7

Khương Du đã đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Đây là tin tức đầu tiên tôi biết được sau khi thoát ra khỏi dòng hồi ức của mình.

Các y tá trong bệnh viện đang nhỏ giọng thảo luận trong giờ nghỉ. Vô số tòa nhà đã treo poster mới của cô ấy. Giờ gần như ai cũng đã biết đến cái tên Khương Du.

Tôi dừng lại ở một ngã tư đường, và ngẩng đầu để xem video trên màn hình của tòa nhà đối diện.

Đó là video Khương Du mặc lễ phục sang trọng màu xanh nước biển lên sân khấu nhận giải, dưới chân là đôi giày cao gót tinh xảo.

Cô ấy bước đi nhẹ nhàng tao nhã, trên người đã không còn dáng vẻ ngây thơ non nớt khi mới vào nghề, mà thay vào đó là sự dịu dàng chín chắn.

Truyền thông bắt đầu tuyên dương dung nhan tuyệt mỹ, diễn xuất động lòng người của Khương Du, đồng thời còn tổng hợp kinh nghiệm của cô ấy thành những áng văn chương đầy cảm hứng.

Mười tuổi cha mẹ mất, được nhận làm con nuôi, từ nhỏ chịu ức h.iếp. Khi mới vào nghề thì khuôn mặt khó gần, vừa hot lên một chút đã bị bôi đen, bước được đến hôm nay quả thực là không dễ dàng.

Trải nghiệm của cô ấy khá giống với Thịnh Trạch, anh có một tuổi thơ không vui vẻ và phải cố gắng để tồn tại. Sau này khi bắt đầu kinh doanh thì lại thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng anh đã thành công và đứng ở đỉnh cao mà không phải ai cũng đứng được.

Đại khái đó chính là nguyên nhân mà bọn họ trở thành nam nữ chính. Sống trong đau khổ rồi mạnh mẽ ngược gió mà đi, vừa là sảng văn khiến người ta thoải mái, vừa là tình cảm ngược luyến tình thâm.

Các hotsearch trên Weibo lần lượt bùng nổ.

"Cảnh khóc thương tâm của Khương Du!"

"Kỹ năng diễn xuất của Khương Du!"

"Khương Du ngược gió mà đi!"

Ngay khi mọi người đang thảo luận sôi nổi, Thịnh Trạch đã cầu hôn cô ấy.

Anh đã mời đến một đoàn đội chuyên nghiệp, từ phương án cầu hôn cho đến sắp xếp hiện trường chỉ trong vòng 1 tuần lễ.

Địa điểm là một hoa viên tư nhân thanh nhã, hoa tươi đều được vận chuyển tới, mỗi dải đèn treo đều được trang trí sang trọng. Xung quanh còn có dòng suối phản chiếu ánh trăng, tiếng suối chảy róc rách nhẹ nhàng.

Người phụ trách đoàn đội này đã tự tin trấn an Thịnh Trạch:

"Thịnh tổng, anh yên tâm, sẽ không có người phụ nữ nào có thể từ chối màn cầu hôn này được đâu."

Quả thực như vậy, Khương Du đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi.

Nhưng khi đó, cô ấy nhìn khung cảnh lãng mạn xung quanh, rồi lại nhìn chiếc nhẫn kim cương giá cao ngất trời mà Thịnh Trạch nâng niu trên tay. Rõ ràng cô ấy đang cười, nhưng ánh mắt lại chất chứa bi thương.

Tôi không khỏi hoài nghi, phải chăng cô ấy đã biết về sự tồn tại của tôi và chỉ đang đặt cược vào sự chân thành của Thịnh Trạch?

Đặt cược vào sự lựa chọn của anh ấy.

Nhưng kể từ đêm cầu hôn, linh hồn tôi hầu như không rời khỏi thân thể nữa.

Tôi nghĩ, chắc hẳn là sắp đến lúc tôi tỉnh lại rồi.