Sớm tinh mơ ngày mùng 8 Tết, Lữ Thụ tỉnh giấc từ lúc mặt trời còn chưa tỏ. Hắn bước loay hoay trong bếp từ 6 giờ và đến tận 7 giờ mới xong chuyện bếp núc. Sau đó, Lữ Thụ đến trường với một đống đồ trên lưng.
Trước khi đi học, hắn gọi Tiểu Ngư còn đang ngủ nướng trên giường, dặn dò: "Thức ăn anh để trên bàn rồi, em dậy ăn xong rồi hẵng ngủ tiếp. Buổi chiều ở nhà không làm gì thì lo mà lấy sách giáo khoa ra ôn lại bài trước Tết đi nhé. Tối anh đi học về sẽ kiểm tra bài. Còn nữa, em mà dám chạy loạn khắp nơi nghịch ngợm, anh liền đem em trả về cô nhi viện. Nghe chưa?"
Lữ Tiểu Ngư đang nằm trong chăn ấm nệm êm thì bị anh trai quấy nhiễu. Cô bé bực bội, rúc vào trong chăn cuộn tròn một cục mà không thèm đáp lời. Bị lơ, Lữ Thụ lớn giọng: "Tiểu Ngư! Có nghe anh nói gì không đấy?"
"Nghe rồi mà... Anh cứ để đấy, lát em dậy sẽ ăn sau." - Tiểu Ngư uể oải đáp lời.
"Trời đang lạnh, đồ ăn để lâu sẽ bị nguội mất. Em mau tranh thủ lúc còn nóng, dậy ăn nhanh lên!"
Tiểu Ngư bực bội lật chăn ra, ngồi dậy trừng mắt với Lữ Thụ. Cô bé dậm chân bình bịch đi ra phòng khách, ngồi xuống bàn ăn sáng.
[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư, +299 điểm.]
Nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu, hai mắt Lữ Thụ sáng rực như đèn pha ô tô. Chỉ với việc gọi con nhóc con này dậy mà hắn đã có thể kiếm được nhiều giá trị tiêu cực như vậy. Đã thế, từ nay về sau, hắn nhất định phải chăm chỉ gọi cô bé này dậy sớm hằng ngày mới được. Dù sao cả hai cũng sống nương tựa vào nhau, người lớn tuổi hơn như hắn cần phải có trách nhiệm guản giáo cô bé con kia. Hắn nghĩ nghĩ, mặc dù hiện tại Tiểu Ngư chưa có tật xấu gì ngoài việc ham ăn nhưng không thể biết được tương lai sau này sẽ thế nào. Nói chung là phòng hơn chống, Lữ Thụ nên làm cho tốt vai trò của một người anh trai.
Đối với việc đi học sớm như vậy, Lữ Thụ tất nhiên là có lý do chính đáng cho điều đó. Ngôi trường hắn theo học nằm đối diện với khu nhà trọ mà hai anh em hắn ở. Nó là trường liên thông các cấp từ tiểu học cho đến trung học cơ sở rồi tới trung học phổ thông, tên là Trường Ngoại ngữ Lạc Thành. Mỗi sáng Lữ Thụ đi ra sạp bán trứng gà, bỏ vốn mua ít trứng về luộc. Mười phút là trứng chín, lại vớt ra bỏ vào nước lạnh 8 phút. Hắn làm như vậy để vỏ trứng dễ bóc, lòng đỏ trứng vừa đủ thành lòng đào, ăn rất ngon. Hắn rất coi trọng món trứng luộc này. Có một lần hắn tình cờ phối hợp trứng gà với một nguyên liệu khác, ăn cũng khá là ngon. Trứng gà được kết hợp với nguyên liệu khác để trở nên đặc sắc hơn, cũng không phải là đồ ăn hiếm lạ gì. Chỉ cần một cái đĩa nhỏ, một nửa thìa xì dầu, một nửa thìa giấm, thêm vài giọt dầu vừng là hoàn thành.
Năm ngoái lúc hắn vừa mới bày sạp hàng, chỉ có học sinh tiểu học mua. Mỗi quả trứng hắn lấy một đồng rưỡi, không quá đắt nên các bạn nhỏ rất thích. Mỗi ngày Lữ Thụ đều có thể kiếm thêm mười mấy tệ, miễn cưỡng đủ nuôi sống cho hai anh em. Về sau tiếng lành đồn xa, có vài người sáng sớm trước khi đi làm đều ghé sạp hàng của hắn mua vài quả trứng luộc. Cũng có người biết hắn bán vì kiếm tiền mưu sinh, cực kỳ nhiệt tình đến mua ủng hộ hắn. Hiện tại trên con đường này ai cũng biết có một thằng nhóc cô nhi bán trứng gà luộc kiếm tiền đi học. Trên đời này, kỳ thật có rất nhiều người tốt.
Hôm nay là mùng tám, người lớn đã bắt đầu đi làm trở lại nên Lữ Thụ phải tranh thủ bán trứng luộc. Khu phố này mới sáng sớm đều có không ít người tụ tập bán hàng thế nhưng không có ai trị an cả. Chờ sau khi bán xong thì hắn đến trường. Nếu có thể bán hết sớm, hắn sẽ tranh thủ mang đồ về nhà rồi mới đi học. Dù sao thì mang đống đồ nghề buôn bán đến trường cũng khá là kỳ quái, hắn ngại mọi người nhìn ngó. Tuy nhiên, nếu trường hợp bất khả kháng xảy ra thì hắn cũng đành chịu thôi.
Học sinh đi qua con đường này có không ít người là bạn học của Lữ Thụ. Sau khi thấy hắn có hoàn cảnh như vậy, dần dần bọn họ cũng không gọi hắn đi đâu nữa. Những thứ như giai cấp không quy định bằng văn bản, cũng không quy định ai phải chơi với ai. Chỉ là con người ta thường có xu hướng tiếp cận với những người cùng tầng mây với mình. Đó là lý do mà tỷ phú thường đi với tỷ phú, triệu phú đi với triệu phú, người không có tiền đi với người không có tiền. Nếu người không có tiền mà đi với tỷ phú cũng không phải không được, chỉ là bọn họ phất tay một cái đã bay đi mấy chục triệu rồi. Đến lúc ấy, người không có tiền có khóc cũng chỉ có thể ngậm ngùi nợ tiền người ta rồi đi làm mà trả dần dần thôi. Rất khó đu theo. Ví dụ này ứng lên người Lữ Thụ cũng không sai biệt lắm. Người trẻ tuổi bây giờ đi một chuyến karaoke hay một buổi liên hoan đều tiêu hết mấy trăm cho đến cả ngàn tệ. Lữ Thụ không bỏ ra được nhiều tiền như thế, sau này có tiền rồi dùng sau cũng không sao. Hắn rất rõ đạo lý "từ từ hưởng thụ", không cần phải vội vàng làm gì.
Lúc đám bạn học cùng lớp nhìn thấy Lữ Thụ bán trứng gà trước cổng trường đều rất ngạc nhiên. Ấy mà hắn lại rất bình tĩnh, không hề có một chút áp lực tâm lý. Hắn quan niệm, kiếm tiền bằng chính sức lực của mình thì không có gì phải xấu hổ. Ngược lại là mấy người kia lại xấu hổ. Bọn họ mở miệng chào không được, mà không mở miệng chào hắn thì lại càng không được. Thế là đám bạn cùng lớp của Lữ Thụ mới chốt phương án cuối cùng với nhau là có đi qua thì cứ ngó lơ, tránh cho cục diện khó xử xảy ra làm cho đôi bên cảm thấy ngượng ngùng.
Lúc này, Lữ Thụ vừa lấy trứng gà đã luộc trong nồi để ra ngoài, vừa bày biện bàn ghế nhỏ. Trên bàn bày biện đầy đủ, nào là đũa, rồi đĩa, xì dầu, dầu mè. Bên cạnh bàn nhỏ là một chồng ghế đẩu con con, tiện cho khách muốn ăn tại chỗ, cũng có thể mang đi. Dù là cách nào thì Lữ Thụ hắn cũng đã tính toán đầy đủ, nhất định không để khách hàng cảm thấy bất tiện.
"Tiểu Thụ đã bán hàng sớm vậy à?" - Một bác gái đi ngang qua, cười nói vui vẻ với Lữ Thụ. Nhìn thấy anh chàng đang còn là học sinh cấp ba đã biết dậy sớm bán hàng để kiếm tiền, bác gái có chút hâm mộ. - "Lấy cho bác hai quả trứng gà. Bác mua về cho con trai bác ăn. Haizz, giờ này mà nó vẫn còn làm ổ trong chăn, chưa chịu dậy nữa kìa. Ước gì con trai bác có thể dậy sớm được như cháu thì tốt rồi."
"Có ngay ạ!" - Lữ Thụ nhanh nhảu đáp lời, cho hai quả trứng vào chung một cái túi nhỏ mà hắn đã để sẵn gia vị bên trong. Hắn mỉm cười đưa túi trứng cho bác gái. - "Dạ, của bác 3 tệ ạ."
Một quả trứng luộc như vậy là 1 tệ 5. Một ngày hắn kiếm được đại khái 50 tệ. Nếu ngày nào cũng thuận mua vừa bán thì một tháng hắn kiếm được 1500 tệ. Đem trừ đi tiền vốn bỏ ra ban đầu thì số tiền hắn kiếm được cũng vừa đủ để hai anh em bọn họ sinh hoạt hàng ngày. Số tiền này hắn cũng không thể tuỳ tiện, muốn dùng thế nào cũng được. Tiền nhà mỗi tháng là 350 tệ, điện nước 100 tệ, ngoài ra hắn còn phải nhịn ăn, nhịn uống để chuẩn bị tiền học cho Tiểu Ngư nữa.
Kỳ thực, Tiểu Ngư rất hiểu chuyện. Ngoại trừ có hơi ham ăn ra thì cô bé rất ngoan. Cho dù Lữ Thụ không mua đồ ăn vặt cho cô bé, cô bé cũng không ăn vạ đòi hắn phải mua cho bằng được. Mặc dù vậy nhưng thỉnh thoảng Lữ Thụ vẫn mua đồ ăn vặt cho cô bé. Thêm nữa là mỗi sáng hắn đều luộc một quả trứng, để phần cho Tiểu Ngư ăn sáng. Cô bé vì vậy mà rất vui vẻ, hưởng thụ bữa sáng của mình. Có đôi khi vì thân thể yếu kém, Lữ Thụ không thể đi bán trứng thì cô bé sẽ đi thay hắn. Quá trình làm trứng luộc thì Tiểu Ngư không biết, nhưng nhìn hắn làm suốt nên cô bé cũng học theo. Vì thế mà dần dần Tiểu Ngư rất thành thục trong việc này. Có thể là vì Tiểu Ngư còn quá nhỏ, khuôn mặt phúng phính nhìn có chút đáng yêu nên mỗi lần cô bé bán thay hắn, rất nhanh liền bán hết vì có thể tận dụng được lợi thế của mình.
Bọn họ thực sự giống như hai con người tuyết bên ngoài sân mà cả hai đã cùng nhau đắp. Một lớn, một nhỏ dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, quan tâm nhau, cùng nhau trưởng thành trong một thế giới lạnh lẽo, vô tình này. Đối với Lữ Thụ, hắn là một người rất cô đơn, đến mức không có ai bên cạnh để cùng nhau trò chuyện. Những lúc như thế, khi hắn thấy Lữ Tiểu Ngư trốn khỏi cô nhi viện đi tìm mình, cảm giác như cả cơ thể hắn được một dòng nước ấm áp bao phủ. Đối với Lữ Tiểu Ngư, Lữ Thụ là người duy nhất quan tâm đến tương lai của cô bé, cũng không bao giờ giành ăn với cô bé. Tiểu Ngư nghĩ, chỉ cần đi theo Lữ Thụ, cô bé nhất định không phải lo lắng gì cả. Hai con người cùng khổ nhưng thật sự trong lòng lại chẳng có bao nhiêu sầu muộn. Chính vì vậy nên bọn họ mới có thể dựa vào nhau, tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.
Có đôi khi, Lữ Thụ thầm nghĩ trong lòng, có thể có một cuộc sống như vậy cũng rất tốt rồi. Cho dù không có cha mẹ, bọn họ vẫn có thể sống được. Nếu như sau này có thể rút ra công pháp gì tốt, nhất định Lữ Thụ sẽ đưa cho Tiểu Ngư dùng. Như vậy thì cả hai mãi mãi có thể sống cạnh nhau.